Cô chớp mắt vài cái từ trạng thái sắp khóc không thành sang gương mặt lãnh đạm, ánh mắt kiên định nhìn về Mộc Dương Xuân, người phụ nữ đạp giày cô vào hôm trước.
“Cô ta định diễn thứ gì nữa thế?”
“Nhục nhã chưa đủ hay sao?”
Cao Tử Hạ chóng một tay lên bàn xoay người, làm động tác giả lên đạn, chĩa thẳng vào đầu Mộc Dương Xuân, giọng nói có thêm vài phần uy lực: “Tôi không muốn yêu đương với tội phạm.”
Tiếng cười im bặt, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng, làn gió thổi từ điều hòa từ nãy giờ luôn không hiện diện đột nhiên làm cho mọi người run bần bật.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay đơn đọc của người hướng dẫn, dần dần sau đó thêm vài người hòa nhịp.
Hai tay hạ xuống chậm dần, ánh mắt thoát khỏi sự đề cao cảnh giác, tóm lại không xem mình là người duy trì công lý, quay về dáng vẻ Cao Tử Hạ.
“Kiểm soát biểu cảm rất tốt, nhưng đoạn thoại vừa rồi không có trong kịch bản.” Người hướng dẫn nhìn cô với ánh mắt đầy bối rối.
Cả lớp cười phá lên, chỉ duy Mộc Dương Xuân vì màn diễn vừa rồi nhất thời cười không nỗi, thời khắc đó bản thân như thật sự đứng dưới họng súng chịu sự đe dọa của cảnh sát, tình thế được đẩy lên cao nếu phải lựa chọn thì thật sự phải nổ súng.
Cao Tử Hạ mỉm cười: “Lúc nãy nhất thời hứng lên, thành thật xin lỗi.”
Kiểu cách ăn nói không quá mềm mỏng, khác biệt so với người sống trong vỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802628/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.