Cao Tử Hạ hoài nghi hỏi: “Mặt tôi có dính gì sao? Có chút ngại rồi.”
“Họ không phải cười nhạo.” Lam Vũ Hàn cẩn thận nắm tay cô xuống bậc thang phía trước.
Từ khi hắn đi được những chuyện này quá đỗi bình thường, Cao Tử Hạ không có quá nhiều phản ứng, những lễ nghi của gia tộc cao quý từ nhỏ cô đã thấy qua, rườm rà không cần thiết.
“Chiều nay tôi đưa em đến công ty.” Lam Vũ Hàn cẩn trọng hỏi “Có thể không?”
Cô gật đầu đáp: “Có phiền anh không?”
“Không phiền.” Hắn dứt khoát nói.
Khi hồi phục Lam Vũ Hàn có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng ưu tiên đã thay đổi, xử lý chuyện liên quan đến Cao Tử Hạ trước, chuyện của hắn chậm một chút cũng không sau.
Giúp cô mở cửa xe ngồi vào vị trí phụ lái, sau đó mới trở về chỗ của mình, đã một khoảng thời gian dài hắn chưa chạm vào vô lăng, cảm giác không tồi.
Chiếc audi lau nhanh trên đường, chẳng kiêng nể một ai. Thực ra lúc đến bệnh viện Cao Tử Hạ đã được trải nghiệm rồi, kinh khủng mà chẳng thể tả bằng lời.
“Anh đừng mà, chậm… Chậm chút.” Cô sợ hãi mấp máy nói mấy chữ.
Mắt nhắm mắt mở không, trái tim treo lơ lửng như đang dấn thân vào cuộc chạy đua đuổi bắt tàn dư của băng đảng phạm tội.
Cao Tử Hạ hét lớn: “Ông chủ chạy chậm lại.”
Với tốc độ này mà chỉ què chân trong ba tháng hơn, Cao Tử Hạ cảm thấy kỳ tích đã xảy ra, đáng lý phải chết luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802612/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.