Không khí trên bàn phẳng lặng đến gượng gạo, chỉ đến khi người lớn tuổi nhất chịu mở đường: “Được rồi, ngồi xuống đi.”
Cao Tử Hạ chẳng biết vị kia là ai, nhìn có vẻ là bà nội của Lam Vũ Hàn. Sau màn chào hỏi đầy bí bách, cô mới dám đặt mông ngồi xuống ghế.
Lam Vũ Hàn nhíu mày, gương mặt tràn đầy sắc xuân hiện tại đã trở nên khó coi.
“Nhà cô đã qua giai đoạn khó khăn rồi chứ?” Lão phu nhân đột nhiên lên tiếng hỏi.
Gương mặt Cao Tử Hạ trở nên thản nhiên: “Con không còn giữ liên lạc với họ nữa.”
Diên Ảnh ngồi bên cạnh lão phu nhân, ánh mắt trở nên gian xảo, mở miệng: “Chị với người nhà xảy ra chuyện gì sao?”
“Xảy ra chuyện cũng không đến lượt cô xen vào.” Người phụ nữ ngồi ở phía trên nhẹ nhàng nhắc nhở, từng câu từng chữ đều toát lên khí thế.
Lam Vũ Hàn đứng bật dậy, mọi ánh mắt đều ngước nhìn hắn: “Tôi đưa em lên phòng, không khí ô nhiễm rồi.”
Câu nói kia quá là không có chừng mực, Cao Tử Hạ nửa muốn nửa không, nhìn thấy ánh mắt như muốn đốt cháy cả nơi này, cô biết nên làm thế nào rồi.
Theo bước chân Lam Vũ Hàn lên lầu, di chuyển đến một căn phòng.
Bên trong gọn gàng thoáng đãng, có thể ra ban công nhìn ngắm phía dưới, cửa sổ để mở đón ánh nắng bên ngoài.
Lam Vũ Hàn ngồi xuống giường, tháo bỏ cà vạt, nhẹ nhàng gọi: “Em lại đây.”
Cao Tử Hạ thôi chạy lung tung, nghe theo lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802610/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.