Chương trước
Chương sau
Nữ tử tên Phục Cơ kia chính là vị thiếp mới của Tuần Thượng, từng xuất hiện trong câu chuyện ngồi lê đôi mách của đám gia nhân. Mà đã phàm đã là chuyện ngồi lê đôi mách thì không ai có thể rõ hơn chúng nữ tỳ. Lúc tôi xem quẻ cho một trù nương trong phủ Tuần, bà ta liền đem chuyện này kể lại một cách sống động như thật.

Câu chuyện cũng chẳng khác biệt lắm với nhưng gì tôi nhìn thấy đêm đó, Phục Cơ thực sự ở lại trong Tàng Thư các. Hơn nữa, có vẻ như chưa chắc đã sớm được ra ngoài…

Phu nhân của Tuần Thượng, Đặng thị xuất thân là con nhà tướng, trước nay vốn chẳng phải hạng dễ chọc vào. Phục Cơ là do một bộ hạ cũ của Tuần Thượng tặng tới, nghe nói Tuần Thượng vừa nhìn thấy mỹ nhân liền cực kỳ yêu thích, sảng khoái nạp ngay vào cửa. Đặng thị tuy trong lòng không vui nhưng từ khi Thái tử giám quốc đến nay, Tuần Thượng ngày ngày đều bận rộn chính vụ, rất ít khi về nhà cho nên mọi chuyện còn tạm yên ổn. Nhưng có một ngày, Tuần Thượng đột nhiên lại phái người về phủ, cho gọi Phục Cơ vào trong cung hầu hạ. Đặng thị giận tím mặt, mắng cho kẻ đến truyền lời một trận té tát, đuổi đánh ra khỏi phủ. Sau đó lại trút giận lây sang cả Phục Cơ, muốn đem nàng ta đến chợ người bán phứt cho xong.

Tuần Thượng là một lão râu quặp, sau khi bị Đặng thị làm um lên thì không dám sai người về nữa, mới dặn dò hai người thiếp ở nhà dỗ dành Đặng thị, giữ Phục Cơ ở lại. Hai người thiếp kia của Tuần Thượng bị kẹp ở giữa, chẳng còn cách nào, chỉ đành một mặt khuyên nhủ phu nhân chính thất, một mặt thu xếp cho Phục Cơ vào ở trong Tàng Thư các cách xa viện của Đặng thị một chút, đợi mọi chuyện dịu đi.

Tôi nghe xong những chuyện này thì trong lòng không khỏi xoắn xít, chỉ biết than thở con đường trước mặt sao lắm quanh co.

Phục Cơ dọn vào ở trong Tàng Thư các, cũng tương đương với chuyện trong các có thêm một kẻ trông nom, lần tiếp theo hành sự e rằng cần phải phí sức một phen.

Trong Vô Danh Thư có bộ Dược, chính là bộ sách được tổ phủ tôi lật giở nhiều nhất.

Mà vừa khéo trong số nhưng quyển mà tôi lấy được, có cả bộ Dược. Tôi bèn lôi ra, lật giở một hồi cuối cùng giở đến một trang ghi cách điều chế thuốc mê. Phương thuốc này từng được tổ phụ tôi điều chế thử, dùng để phòng thân lúc gặp nguy hiểm, hiệu quả không tệ, khiến cho người hít phải ngủ mê man đến tận trưa ngày hôm sau. Nếu như tôi muốn tiếp tục trộm sách một cách thần không biết quỷ không hay thì có thể sử dụng cách này.

May mắn thay, chiều nay Công tử được Thôi Củng, Tiến sĩ Thái học mời đến Thái học xem qua bia kinh mới được tu sửa. Tôi liền hạ quyết tâm, nửa đường mượn cớ muốn đi mua thuốc diệt côn trùng cho thư phòng để chạy đếm tiệm thuốc.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, tuy có nắng nhưng khô ráo chứ không hề oi nóng. Chờ phu xe chuẩn bị xe ngựa xong, tôi theo Công tử xuất môn.

Xe ngựa chậm chạp lăn bánh, rời khỏi phủ Hoàn.

Khu vực này, xung quanh đều là phủ của tông thất quý tộc, người qua lại cũng cực ít, đường phố vô cùng an tĩnh, vì vậy khi nghe thấy có tiếng người rao bán đào không khỏi khiến cho người ta có chút bất ngờ.

“Đào giòn ba chỉ một cân đây, bao ngọt, bao giòn! Lang quân, mua một ít đi lang quân!”

Tôi nghe thấy giọng rao này không khỏi sững người lại.

Gia nhân đi theo hầu ở bên ngoài xe bực mình xua đuổi – “Tránh ra, tránh ra! Mua cái gì mà mua? Đến chợ lớn mà bán!”

Tôi vội vàng vén một góc mành xe lên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy một người địu chiếc giỏ đào sau lưng, vừa cười giả lả lấy lòng vừa tránh sang một bên, mồm tiếp tục rao to – “Đào giòn nhà Tào Tam Nương ngõ Cây Hòe đây, bao giòn bao ngọt đây!”

“Chuyện gì vậy?” – Công tử hỏi.

Tôi buông mành xe xuống, ngồi về chỗ cũ, nói – “Không có gì.”

Tuy thần sắc tôi có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có sóng gió thét gào.

Người ngoài kia là Tào Lân.

Không ngờ mới qua hai tháng, huynh ấy đã lại quay lại.Tôi không đến tiệm thuốc nữa. Xe ngựa đi được một đoạn, tôi nói với Công tử là tôi đau bụng, muốn quay về phủ.

Công tử kinh ngạc nói – ” Đau thế nào? Có cần mời đại phu tới không?”

Tôi cau mày nói – “Không sao, chỉ là có hơi khó chịu, ta về nghỉ ngơi là được.”

Công tử nói – “Để ta bảo phu xe quay lại, đưa nàng về phủ.”

Tôi vội nói – “Không cần phải phiền như vậy, chỗ này không xa lắm, ta tự quay về là được. Thôi Tiến sĩ còn đang chờ công tử đó, đến muộn lại thất lễ”

Công tử không bằng lòng nói – “Chỉ là quay lại một đoạn, làm sao đến muộn được.” – Dứt lời liền bảo phu xe quay đầu.

Tào Lân đã biến mất không thấy tăm hơi. Tôi xuống xe, từ biệt với Công tử rồi quay trở vào phủ. Đợi xe ngựa của Công tử đi xa rồi, thấy không ai chú ý, tôi mới lặng lẽ ra ngoài từ một cửa hông.

Ngõ Cây Hòe nằm ở kế Tây Minh Môn.

Tôi chạy đến ngõ Cây Hòe, hỏi thăm nhà Tào Tam Nương bán đào khắp nơi, ấy thế mà chẳng thu được kết quả gì.

“Vị lang quân này.” – Bỗng nhiên, một người rảnh rỗi đang ngồi hóng mát dưới bóng cây ven đường nhìn tôi hỏi – “Ngươi đang tìm nhà Tào Tam Nương bán đào sao?”

Tôi nói – “Đúng vậy.”

Người nọ nhìn tôi từ đầu đến chân một hồi mới đứng lên nói – “Ta biết nhà đó, ngươi đi theo ta.”

Người này có khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, tuy tôi vẫn đi theo sau nhưng trong lòng lại bán tín bán nghi, thầm nghĩ không biết người này có lai lịch thế nào, Tào Lân lại bày trò gì không biết.

Song lần này chỗ Tào Lân chọn có vẻ thoải mái hơn lần trước, nhà cửa bốn phía đều sạch sẽ, nom khá đàng hoàng. Ngươi nọ dẫn tôi rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng lại trước một ngôi viện, nhẹ gõ cửa.

Chẳng bao lâu sau cửa đã được mở ra, mà người mở cửa chính là Tào Lân.

Người dẫn đường gật đầu với Tào Lân một cái, xoay người bỏ đi.

Tào Lân để tôi vào trong, sau khi khép cửa lại mới lộ ra nụ cười – “Vừa rồi ta còn đang nói chuyện với phụ thân là không biết bao giờ muội mới đến. Ta nói chắc phải ngày mai nhưng phụ thân lại nói hôm nay muội nhất định sẽ đến, quả nhiên bị ông ấy nói trúng rồi.”

Phụ thân?

Tôi kinh ngạc, nhìn về phía chính đường, vừa hay lúc đó có một người bước ra.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người kia, tôi không khỏi sững sờ.

Là Tào thúc.Bảy năm không gặp, dáng vẻ hiện tại của Tào thúc đã già hơn xưa, song ánh mắt ông lúc nhìn tôi vẫn giống hệt như ngày trước.

Tào thúc mỉm cười, trên khuôn mặt nho nhã lịch thiệp ngập tràn vẻ từ ái.

“Nghê Sinh.” – Ông ngắm tôi, thở dài nói – “Con đã cao đến chừng này rồi.”

Lời lẽ như vậy, đã lâu rồi tôi chưa được nghe thấy. Ấm ức cùng lo nghĩ tích cóp nhiều năm đột nhiên cuồn cuộn trào ra như nước lũ, mũi tôi cay cay, bước lên trước, vùi mặt vào trong lòng ông, giống như lần ly biệt bảy năm trước, khóc to thành tiếng.

“Khóc cái gì, đừng khóc!” – Tào thúc xoa đầu tôi, nhẹ giọng vỗ về.

Nghe được ông dỗ dành, tôi lại càng khó chịu, khóc càng dữ hơn.

Từ sau khi tổ phụ qua đời, người duy nhất tôi có thể coi là thân nhân có lẽ chính là Tào thúc và Tào Lân. Nếu như không xảy ra chuyện của tộc thúc sau đó, tôi nghĩ có lẽ tôi đã không để ý đến lời tổ phủ dặn dò mà đến Thục Trung tìm bọn họ rồi. Mà sau khi bước chân vào phủ Hoàn, tôi luôn cho rằng có lẽ đời này tôi sẽ không gặp lại hai người bọn họ nữa.

Cho tới tận bây giờ.

“Chuyện của con, A Lân đã kể cho ta nghe rồi.” – Tào thúc ôn hòa nói – “Nghê Sinh, lần này ta tới đây chính là muốn đưa con về.”

Tôi kinh ngạc, ngẩng đầu lên, lau nước mắt.

Tào thúc nhìn tôi, thần sắc nghiêm túc.

Trong lòng tôi như có dòng nước ấm chảy qua – “Nhưng con vẫn đang là nô tỳ.”

Tào thúc nói – “Chuyện này không khó, lần nay ta mang theo cả tiền đến, đủ để chuộc thân cho con.”

Tôi lắc đầu – “Chỉ sợ bọn họ sẽ không đồng ý đâu.”

Tào thúc kinh ngạc – “Vì sao?”

Tôi kể lại nguyên do vì sao lúc đầu phủ Hoàn mua tôi cho ông nghe, nói – “Mẫu thân của công tử là Đại trưởng công chúa, hết lòng tin tưởng con có thể chắn tai họa thay công tử, cho nên họ sẽ không dễ dàng để con đi như vậy.”

Tào thúc cau mày – “Vậy ư? Nhưng con cũng không thể làm nô tỳ ở phủ Hoàn cả đời được.”

Tôi nói – “Tào thúc, thúc cứ yên tâm, chuyện này con tự có cách. Công tử đối xử với con tốt lắm, tạm thời ở lại phủ Hoàn cũng không sao. Còn sau này, cho dù phủ Hoàn không thả người thì con cũng sẽ đi, bọn họ không ngăn được.”

Nhưng lời này, trước đó tôi cũng dùng để nói với Tào Lân.

Tào thúc nhìn tôi, không nói thêm gì nữa.

“Muội đứng đó làm gì, ngồi xuống uống trà đi.” – Tào Lân đi tới, còn dẫn theo người hầu bưng trà cùng một vài món ăn vặt bày lên mặt án.

Tào thúc mỉm cười, bảo tôi ngồi xuống tháp.

“Đây là đậu nành xóc muối cùng thịt khô mà lúc trước muội thích ăn nhất.” – Tào Lân đẩy hai đĩa đồ ăn đến trước mặt tôi – “Lúc ta và phụ thân rời khỏi Thục Trung, đặc biệt mang tới cho muội đấy.”

Tôi vô cùng vui vẻ, nếm thử mỗi thứ một ít, quả nhiên là mùi vị vẫn ngon như xưa. Lúc nói chuyện cùng cha con Tào thúc, tôi còn đưa mắt nhìn khắp một vòng, cảm thấy phòng ốc trong viện tuy giản dị nhưng ngăn nắp rộng rãi, đúng là phong cách quen thuộc của Tào thúc.

Tào thúc rót cho tôi một chén trà, nói – “Nghe A Lân nói, vị công tử mà con hầu hạ kia chính là Hoàn Tích, Hoàn công tử?”

Tôi nói – “Đúng vậy, thúc cũng từng nghe nói đến huynh ấy sao?”

Tào thúc cười nhạt – “Lạc Dương là đất xa hoa trụy lạc, chỉ cần có người nhắc tới, sao thiếu được chuyện của vị ấy.”

Tôi nghe xong, trong lòng bất giác lại nổi lên chút kiêu ngạo.

Tào Lân hỏi – “Nghê Sinh, lần trước sau khi ta nghe ngóng được tung tích chỗ sách kia của tiên sinh liền nhờ người truyền tin cho muội, muội có nhận được không?”

Tôi nói – “Nhận được rồi. Ta cũng đã đến phủ Tuần thăm dò, xác thực là ở trong đó.”

Tào Lân hỏi – “Sau đó thì sao? Muội có tính toán gì không?”

Tôi nói – “Tất nhiên là phải lấy về rồi.”

Tào Lân hiểu ra, nói – “Muội có cách gì chưa?”

“Có thì có, song có chút phiền toái.” – Nhắc đến chuyện này, tôi cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, bất giác chỉnh lại tư thế ngồi đàng hoàng, đem chuyện đến phủ Tuần trộm sách kể lại từ đầu đến cuối.

Tào thúc nghe xong thì trầm ngâm một hồi, nói – “Bộ sách kia là vật gia truyền của Vân thị, tiên sinh xem chúng như trân bảo, đúng là nên lấy về. Có điều cách trộm sách này quá rườm rà, nên một lần mang đi hết mới là thượng sách.”

Tôi nói – “Con cũng muốn như vậy nhưng khổ nỗi lại không có trợ thủ.”

Tào Lân cười nói – “Nghê Sinh, bây giờ muội không cần lo lắng về vấn đề này nữa. Lúc phụ thân nghe ta kể lại chuyện này liền bảo nhất định phải tới Lạc Dương.”

Tôi cũng mỉm cười, trong lòng yên tâm hơn nhiều.

Từ lúc gặp lại Tào Lân, tôi đã dự cảm được huynh ấy sẽ giúp đỡ được rất nhiều, nay thấy Tào thúc cũng ở đây, tảng đá trong lòng tôi rốt cuộc cũng được hạ xuống, cảm thấy hoàn toàn vững bụng.

“Nhưng mấy chiếc rương kia cộng lại cũng phải nặng cả ngàn cân, chỉ bằng vào ba người chúng ta e rằng vẫn không đủ.” – Tôi nói

Tào Lân nói – “Ai bảo muội là chỉ có ba người?”

Tào thúc khoát tay một cái – “Chuyện nhân lực con không cần bận tâm. Chỉ có điều Tuần Thượng là Thái phó, phủ Tuần tường cao viện sâu, nếu muốn đại động can qua lấy về e rằng có chút khó khăn.”

Tôi mỉm cười nói – “Tào thúc không cần lo, chuyện này không khó, nếu bàn về thời cơ thì đã sẵn sàng rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.