Đại trưởng công chúa không gạt Công tử, những ngày sau đó, bà quả thực không bắt tôi theo hầu nữa, chỉ thỉnh thoảng gọi qua hỏi han vài câu.
Kỳ thực, Đại trưởng công chúa cũng cách một hai ngày mới xuất phủ một chuyến, hoặc vào cung thăm Thái hậu, hoặc là tới chùa Bạch Mã lễ phật.
Trong phủ bình lặng hệt như trước đây.
Sau khi Công tử từ quan thì trong triều có cử người đến mấy lần, khuyên hắn quay trở về công thự nhưng lần nào Công tử cũng lấy cớ là thân thể không khỏe để từ chối. Đúng lúc này, thơ phú mà hắn mới làm được truyền ra bên ngoài. Một thơ một phú, gửi gắm tình cảm vào trong sơn thủy, thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ trong lòng, lại mang chút khí khái quyết không chịu khom lưng, vào thời điểm đặc thù này khiến cho chúng nhân đồng loạt ca ngợi. Nghe nói đám kẻ sĩ thi nhau sao chép lại, làm dấy lên một hồi phong ba nho nhỏ trong công thự. Rất nhiều quan lại học theo hắn, vừa nghe lời không hợp tai liền phất tay áo bỏ đi.
Thơ phú tất nhiên là do tôi truyền ra. Tuần Thượng tuy cấm du nhạc, lại không cho tổ chức nhã hội tụ yến nhưng mồm là của người ta, sao có thể cấm được. Quang Lộc Huân nhờ danh sĩ đến khuyên Công tử phục chức, Công tử lại dùng thơ phú đáp lại. Đồng thời, tôi dùng thêm chút tiền, sai người đem chuyện này cùng thơ phú của Công tử tung vào trong Thái học. Thư sinh trong Thái học phần lớn đều là thanh niên nhiệt huyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lang/2882311/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.