Vào những năm Ung Chính, một quái kiệt có tên Thường Mậu đến vùng ĐôngBắc Cao Mật ta. Ông không vợ con, một mình một bóng, chỉ mỗi con mèo đen làm bạn. Thường Mậu là thợ hàn nồi, gánh đồ nghề trên vai, ngày ngày đi khắp hang cùng ngỏ hẽm, hàn vá nồi niêu xoong chảo. Ông tay nghề khá,con người đứng đắn, được mọi người quí mến. Tình cờ một bận dự đám tangngười bạn. Đứng trước mộ bạn, nhớ lại lúc sinh thời bạn đối xử rất tốtvới mình, thương xót bạn nên tâm tình phát động, ông vừa kể vừa khóc,giọng kể mượt mà, tiếng khóc có tình, khiến thân nhân người chết quên cả khóc, những người đưa đám thôi ồn ào. Ai nấy lẳng lặng mà nghe, xúcđộng sâu sắc. Không ai ngờ một ông thợ hàn nồi mà có giọng hay đến thế!
Đây là thời kỳ trang nghiêm trong lịch sử Miêu Xoang. Những lời than vanxuất phát từ tấm lòng trung thực, lời hát tang của Thường Mậu như câytrúc xanh mọc trên tầm cao, hơn hẳn cảnh gào khóc, tỉ tê của các bà cáccô, hay tiếng khóc hờ của cánh đàn ông. Nó vỗ về an ủi những người đangđau xót vì mất người thân. Nó đem lại sự thưởng thức cho những ngườingoài cuộc. Nó là sự cải cách tang lễ truyền thống chỉ kêu với khóc, mởra một nghi thức mới về tang lễ trong con mắt mọi người, chẳng khác cáctín đồ đạo Phật nhìn thấy quầng thiên hoa trên đầu đức Phật nơi cực lạc; y như người ta sau khi tắm gội rũ sạch bụi trần, uống bìng trà nóng, mồ hôi toát ra từ lỗ chân lông. Vậy là một truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-huong-hinh/2523266/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.