Tôn Bính cưỡi con ngựa màu táo chín, đi trước dẫn đường. hai chân saucon ngựa bị trụi một vệt lông vì dây kéo miết vào, chỗ da trụi có màuđen. Cặp mông gầy giơ xương bám nhoe nhoét phân lỏng. Nhìn thoáng qua,quan huyện cũng nhận ra đây là loại ngựa kéo cày, chở phân ra đồng, naytrở thành ngựa chiến của Nhạc nguyên soái. Thương thay cho con ngựa! Đitrước ngựa là một thanh niên mặt bôi đỏ, tay cầm cây gậy trơn bóng giống cán cuốc. Đi sau ngựa là một thanh niên mặt bôi đen, tay cầm cây gậytrơn bóng giống cán xẻng. Quan huyện đoán hai người này là Trương Bảo và Vương Hoành, hai nhân vật trong “Chuyện kể Nhạc Phi”. Tôn Bính ngồithẳng đuỗn trên lưng ngựa, một tay cầm cương, một tay cầm cây gậy gỗtáo, điệu bộ rất khoa trương. Tư thế này chỉ hợp với khung cảnh trănglạnh biên thùy hoặc mênh mông bình nguyên… với con tuấn mã phi như gió.Quan huyện nghĩ, rất tiếc là không có ngựa chiến, mà chỉ có một con ngựa già chốc chốc lại ỉa phân lỏng, chỉ có một con đường chật hẹp bụi mù,một con gà mái đang bới rác, một con chó gầy trơ xương chạy trong ngõ.Cỗ kiệu đi theo Tôn Bính đến bên một vũng cạn rất rộng ở trung tâm thịtrấn. Quan huyện trông thấy trên mặt đất khô nẻ có vài trăm đàn ông, đội khăn đỏ, thắt lưng đỏ, ngồi im như bụt. Trên một cái bệ xây bằng gạchvỡ, trước mặt đám đông, mấy người ăn mặc lòe loẹt đang gân cổ hát MiêuXoang, làn điệu bi thảm mà lời của nó thì hai bằng tiến sĩ như quanhuyện cũng chịu không rõ nghĩa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-huong-hinh/2523248/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.