"Lấy oán trả ơn, đắc chí càn rỡ!"
Bùi Cảnh Diệu giận không kìm nổi, vỗ ghế định đứng dậy.
Sài Ung ngước mắt, ánh mắt ngăn cản Bùi Cảnh Diệu hành động, lại tự mình nâng chén đang sóng sánh rượu lên, một hơi uống cạn.
"Tửu lượng của thế tử thật tốt!"
"Rượu nho của Tây Châu thật nặng, đúng là danh bất hư truyền. Mấy năm nay Hà Đông cũng có rượu nho do Tịnh Châu tiến cống hàng năm, nhưng so sánh thì hương vị vẫn kém xa".
"Khí hậu khác biệt, thổ nhưỡng ở Hà Đông kém Tây vực, đương nhiên rượu cũng không bằng".
"Lưu huynh có điều không biết, mặc dù nho của Hà Đông là lấy giống từ Tây vực đưa tới, nhưng tài nghệ nấu rượu lại do người Hồ truyền đời nắm giữ. Người Hồ giữ bí kĩ nấu rượu rất khéo léo. Nhà ta là thôn trang trồng nho ở Tịnh Châu, gia phụ của ta từng tới Tư Nông Tự đàm đạo, xin phương thức nấu rượu. Nhưng khi về, dù có nấu như thế nào, tốn bao nhiêu tâm lực cũng không thể thành công".
Cứ như vậy, ngươi một lời, ta một lời, cuộc đàm luận đi từ Tây Châu cho tới rượu nho Trung Nguyên, không khí buổi tiệc cứ như vậy mà trở lên hòa hoãn.
Bùi Cảnh Diệu vẫn tức giận.
Sài Ung lại rót rượu nho, cười nói: "Ta chưa giận, ngươi giận cái gì?"
Bùi Cảnh Diệu nhìn vết thương trên cổ tay Sài Ung: "Một đường tới Tây Châu này, Võ Diên Hưng liên tiếp khiêu khích chúng ta. Ngươi đã không thèm quan tâm tới chuyện ấy để xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-hoa-liet-liet/2716302/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.