Có lão canh chừng, tôi cũng chẳng đến cạnh giường nữa, thực sự không nhẫn tâm nhìn xác chết Cố Nhược Tầm thành bộ dạng này.Tôi lấy một cái ghế ngồi ở cửa, ngồi được một lát, tôi bắt đầu gà gật.“Thập Lục, buồn ngủ thì đi ngủ một lúc, chú thấy Cố nhị đương gia cũng chẳng một chốc một lát mà tìm được gã đàn ông kia.
Khả năng phải đến ngày mai, chuyện trấn xác, chú còn trấn được đến trước đầu bảy.” Lưu Văn Tam uống rượu vào, có hơi líu lưỡi, lầu bầu nói.Nghe câu nói này, tôi nhẹ cả nửa người, cũng không nhịn được mí mắt sụp xuống, nhắm mắt lại, cứ thế ngủ thiếp đi...Thực ra, tôi vẫn có một tâm lý cầu may.Nhà họ Cố nhà lớn nghiệp lớn, lại thêm tôi và Lưu Văn Tam, kiểu gì cũng không thể xảy ra chuyện được.Thế nhưng chuyện quái dị, lại xảy ra đúng lúc nửa đêm về sáng...Chuyện quái dị mà tôi và Lưu Văn Tam đều không ngờ đến! Cũng khiến cho tất cả người ở khu nhà cổ họ Cố, bị một làn mây đen khủng khiếp bao trùm lên tâm trí.....Nửa đêm về sáng, tôi ngủ mơ mơ màng màng, bên tai liên tục nghe thấy tiếng gọi La âm bà, La âm bà.Mặt còn bị người ta vỗ nhanh mấy cái.Tôi mở trừng mắt, gương mặt nhăn nhúm của quản gia nhà họ Cố, xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi giật cả mình!“La âm bà, cậu nhanh ra ngoài xem! Có chuyện rồi! Có chuyện lớn rồi!”Trong mắt quản gia toàn là sự sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy.Tôi rùng mình tỉnh táo lại, bật một cái đứng dậy khỏi ghế.Ngoảnh đầu nhìn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-gian-nguy-van-thuc-luc/3917552/chuong-31.html