Bà nội lại im lặng.Mãi một lúc sau mới nói: “Đây cũng là lý do bà đưa cháu đi theo, bố cháu không biết bị thứ gì làm hại.”“Cái thứ đấy chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, nếu không phải mẹ cháu đưa cháu về, chắc cháu cũng bị nó hại rồi.”“Người trong thôn, bình thường làm gì dám đánh cháu như thế?” Tôi lập tức cảm giác toàn thân nổi da gà.Tôi bất chợt nhớ lại mấy gậy mà thợ mộc Lưu đánh tôi, cùng ánh mắt hung hãn của lão, và cả ánh mắt giống nhau của những người khác trong thôn.Đúng vậy, bao nhiêu năm nay, dân trong thôn đều sợ tôi.Vụ huyết án của nhà thợ mổ lợn, giống như con dao treo trên đầu mỗi người!Nhưng bọn họ cũng chỉ là sợ tôi, tránh tôi thật xa, chứ không có thù oán sâu nặng gì với tôi!Lúc tôi đi vớt xác bố, bọn họ lại như phát điên vậy, có mấy người còn định đánh chết tôi thật!“Được rồi Thập Lục, bà đưa cháu đến chỗ Lưu Văn Tam, cũng chẳng phải việc gì lớn cả, chỉ là nó vớt xác cả mấy chục năm, đi với nó, sẽ an toàn hơn ở nhà nhiều.
Thôi đi ngủ đi.” Bà nội cười cười với tôi.Tôi về phòng mình, nhưng trong tâm cứ cảm giác có gì đó không đúng.Bà nội chắc chắn không nói tất cả cho tôi biết.
Bà tuyệt đối còn biết thêm gì đó nữa...Ở trong thôn, rốt cuộc là kẻ nào muốn hại cả nhà chúng tôi? Thậm chí còn không sợ mẫu sát hung dữ như mẹ tôi?Nằm trên giường, tôi cứ nghĩ ngợi lung tung, cảm giác mệt mỏi cũng ập tới rất nhanh.Ngày hôm sau, đến lúc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-gian-nguy-van-thuc-luc/3917529/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.