Tôi ngẩn người, cái xác nữ này đi đuổi bọn quỷ chết đuối?Lưu Văn Tam lại tiếp tục chèo thuyền, lần này, chúng tôi không còn lòng vòng ở vũng Lương nữa.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đến bãi lau Liễu ở sau thôn Liễu Hà.
Thuyền vừa cập bờ, tim tôi đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bên bờ, lại nằm một người phụ nữ!Người nằm đấy chẳng phải chính là cái xác nữ Vương Mộng Kỳ sao?Lúc này bà nội cũng từ từ đứng dậy, bà gọi tôi một tiếng: “Thập Lục, ôm đứa bé lên, đi theo chú Văn Tam mày.
” Tôi nghe theo lời bà nội, ôm cái tượng gốm xương mèo lên.
Lưu Văn Tam buộc bừa cái thuyền lại, lên bờ cõng cái xác nữ lên lưng.
Tôi thấy rất khó hiểu, hỏi nhỏ bà nội: “Sao chú Văn Tam không đóng đinh gỗ đào lên cái xác nữ này?”Kết quả là tay tôi đau một cái thấu tim, giống như bị trẻ con cắn cho một phát vậy.
Bà nội trợn mắt: “Ăn nói mất dạy!”Thế là, tôi cũng chẳng dám nói gì nữa.
Lưu Văn Tam mới giải thích rằng: “Vị khách quý này đã hóa sát rồi, cô ta chẳng muốn mà cũng càng chẳng làm gì chúng ta cả, cô ta chỉ muốn về nhà thôi.
”“Trấn xác, chỉ trấn được loại xác mà oán khí không tan, bắt buộc phải cưỡng chế chôn xuống đất.
”Tôi nghe thế thì hiểu rồi, trong lòng lại trở nên khó chịu.
Lão trấn xác của bố tôi, có nghĩa là bố tôi oán khí không tan? Trước khi chết rốt cuộc bố tôi đã gặp phải chuyện gì?Về đến nhà Lưu Văn Tam, ngoài cổng đỗ một chiếc Mercedes-Benz
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-gian-nguy-van-thuc-luc/3917528/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.