Lục Tắc Hiên nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Dụ Nhiên, đáy lòng dâng lên cảm giác xót xa khó tả. Tuy hắn chưa bao giờ làm gián điệp nhưng hắn biết tình huống ấy gian nan đến độ nào, chỉ bất cẩn một chút thôi thì sẽ bước thẳng vào đường chết.
Nếu tất cả những điều Dụ Nhiên nói là thật, vậy thì, trong tình cảnh khó khăn trùng trùng ấy, Dụ Nhiên không những bất chấp nguy hiểm bại lộ thân phận để cứu hắn, mà còn tin tưởng, tiết lộ toàn bộ chân tướng, muốn hợp tác với hắn…
Phần tín nhiệm này quá nặng, thậm chí nặng như thể “giao phó cả tính mạng”.
Nếu Lục Tắc Hiên đồng ý, từ nay về sau, sống chết của cả hai sẽ được trói buộc vào nhau, trở thành người trên cùng một con thuyền.
Lục Tắc Hiên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhìn Dụ Nhiên, thấp giọng nói: “Tôi cũng hy vọng có thể trở thành chiến hữu với cậu, chứ không phải kẻ thù.”
Câu nói này mang hai lớp nghĩa, dường như đang nhắc nhở Dụ Nhiên đừng lừa gạt hắn thêm nữa. Dụ Nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: “Nếu tôi là kẻ thù của anh, anh đã chết vô số lần rồi. Còn nhớ cốc nước kẹo tôi cho anh uống không?”
Lục Tắc Hiên giật mình: “Trong đó bỏ gì?”
Dụ Nhiên nói: “Đáng ra là thuốc bọn họ đưa cho, nhưng bị tôi tráo thành kẹo.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Nghĩ đến chuyện bản thân uống hết cốc nước ấy không chút nghi ngờ, Lục Tắc Hiên thấy lạnh cả người. Nếu Dụ Nhiên không tráo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-so-mot-vu-tru/2733338/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.