Chương trước
Chương sau
EDITOR: ROSALINE

BETA: CỪU

Máy truyền tin bên kia vừa mới được kết nối, thanh âm cực kỳ hỗn loạn, cậu có thể nghe ra rất nhiều thanh âm giao thoa hỗn tạp có Tina, Hiến Án, hình như còn có Phong Lam, một mảnh bát nháo, qua rất lâu bên kia mới chậm rãi yên tĩnh trở lại, Buco thật giống như bị đẩy đi ra, thanh âm anh ta có chút run rẩy giống như muốn kiệt lực giấu diếm, nhưng mà anh ta mới vừa muốn mở miệng, Huyết Thần lại ngắt lời nói "Không được gạt tôi, hãy nói cho tôi biết sự thật."

Một câu nói để cho tất cả tiết tấu trở nên hỗn loạn, anh ta có chút luống cuống tay chân mở miệng "Không phải, tôi là, tôi... "Buco không biết muốn làm sao nói, anh ta thực sự là không am hiểu nói dối, trong chốc lát không biết ứng đối với tình huống như thế nào, nghẹn ngào nửa ngày vậy mà không thể nặn ra một chữ có ích, lúc này Phong Lam nhìn không được, đoạt lấy máy truyền tin mở miệng nói "Tôi ở bệnh viện trung ương, đội trưởng ảnh bị thương, hiện tại nằm hôn mê, bác sĩ nói ít nhất phải một tuần mới có thể khôi phục."

Buco thấy Phong Lam cho biết tình hình thực tế, vội vàng ngăn cản "Này, lão đại không phải đã nói không cho nói với Huyết Thần rồi sao?" Cảm thụ được ánh mắt oán giận, Phong Lam quay đầu nhìn về phía đối phương nói "Chuyện lớn như vậy lừa gạt làm sao? Chỉ cần hơi có suy đoán rất nhanh sẽ bại lộ." Thấy dáng dấp anh ta hung tàn như vậy Buco cúi đầu không dám lại oán giận, chỉ là len lén liếc về phía Phong Lam, ngoan ngoãn thu mình vào góc.

Huyết Thần tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng chân chân thiết thiết nghe được Phong Lam mở miệng, trong lòng chịu chấn động kịch liệt, cậu chỉ cảm thấy cả người bị tin tức này chấn động đến run lên, tốc độ tim đập càng lúc càng nhanh.

Cậu yên lặng một trận dùng để tiêu hóa thông tin, sau đó kiềm chế thanh âm run rẩy nói "Bệnh viện trung ương, phòng bệnh số mấy, tôi tức khắc chạy tới."

Phong Lam vừa báo số phòng, Huyết Thần liền lái xe đi bệnh viện, dọc theo đường đi cậu nghe trái tim mình như đánh trống ở lồng ngực, vành mắt hơi hơi có chút ẩm ướt đỏ lên, đầu dùng sức lắc lắc vứt bỏ tất cả ý nghĩ không tốt, lộ trình là có hạn, nhưng mà trong lòng Huyết Thần đã làm ra dự định xấu nhất, cũng không lâu lắm cậu liền tới phòng bệnh, chỉ thấy toàn bộ người của tiểu đội Nghiêm Hoa Miểu đều ở đây, bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, thấy Huyết Thần nhìn về phía bản thân mình hơi hơi cúi đầu, nhìn sàn nhà dời ánh mắt đi, không dám đối mặt.

Huyết Thần từng bước một đi lên trước, liếc nhìn Phong Lam coi như bình tĩnh trong phòng nói "Phong Lam anh là bác sĩ, tình huống của anh ấy như thế nào, xin anh cho biết đúng sự thực." Phong Lam suy nghĩ một chút đi tới bên cạnh cậu mở miệng nói "Không cần lo lắng, không phải là vấn đề lớn lao gì, một tuần lễ sau thì sẽ tỉnh lại nếu như thuận lợi."

Lời của Phong Lam như đút một viên thuốc an thần cho Huyết Thần, cậu không ngờ trận chiến lại khiến Nghiêm Hoa Miểu bị thương nặng hôn mê, lúc này trong lòng cậu tràn ngập cảm giác mất mát, cậu chỉ cầu nguyện mọi chuyện được suôn sẻ, không xảy ra sai sót gì. Tuy nhiên, trong khi đang cầu nguyện, Huyết Thần có chút khó hiểu.

Theo đạo lý, hiện tại đế đô ngoại trừ Vu gia có thể cùng Nghiêm gia cạnh tranh, những người còn lại không có tư cách và năng lực này, nhưng dù vậy vẫn xuất hiện loại tình huống này, mà cậu thân ở đế đô không nhìn thấy một chút mánh khóe, thậm chí là ngoài ý muốn hay là chân chính có người mưu hại đều không biết.

Nghĩ như vậy cậu cảm thấy bản thân mình càng ngày càng thất bại, Huyết Thần vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người rời đi, cũng mở miệng "Các người đi trước đi, nơi này có tôi xử lý." Thanh âm kìm nén từ dưới đáy cổ họng truyền đến, mọi người có mặt liếc nhìn lẫn nhau, biết được cậu có một số việc muốn đơn độc nói với đội trưởng, nên liền thức thời thối lui.

Vì vậy một lát sau bên trong gian phòng liền không có một bóng người, tất cả mọi người tự cảm thấy để không gian cho Huyết Thần, không quấy rầy hai người này ôn chuyện nữa, Huyết Thần kể lại những chuyện phát sinh gần đây ở đế đô, nói cho Nghiêm Hoa Miểu tam hoàng tử tính toán với Đỗ gia, mà Đỗ gia đang hãm sâu trong vòng xoáy giải trí hóng hớt, tin sốt dẻo scandal của Thiếu nãi nãi Đỗ gia đều lan truyền ra ở toàn bộ đế đô, bọn họ tạm thời sứt đầu mẻ trán.

Nói qua một loạt sự tình, phòng cuối cùng bị tĩnh mịch lấp đầy, Huyết Thần yên lặng hồi lâu mở miệng "Xin lỗi, vừa trở về đã nhắc tới những tên đáng ghét này với anh, không nói về bọn họ mà chỉ nói về tôi và anh, tôi quyết định đi quân đội làm bạn với anh."

Lời của cậu không nặng, nhẹ nhàng nhìn không ra một tia sức nặng, nhưng mà câu này thực sự khiến cho Nghiêm Hoa Miểu giật giật ngón tay, chân mày hắn nhíu chặt giống như cực kỳ chống cự, nghĩ muốn mở miệng để cho Huyết Thần buông tha hành vi nguy hiểm này, nhưng mà lúc này hắn thực sự là yếu ớt vô cùng, dù cho muốn mở mắt ra nói cái gì đó thì cũng rất khó khăn.

Có lẽ là nhìn thấy Nghiêm Hoa Miểu giãy dụa, Huyết Thần nắm tay hắn mở miệng "Không nên cự tuyệt, bởi vì anh là người tôi trân quý nhất, vô luận như thế nào tôi đều phải đặt ở đáy mắt để tránh cho mất đi, chỉ có như vậy mới sẽ không nơm nớp lo sợ, cũng chỉ có như vậy mới có thể không vì lúc này sức không đủ mà hối hận."

Nghe được lời này tay Nghiêm Hoa Miểu không giãy dụa nữa, không biết là do không có sức lực hay là đồng ý với lời của Huyết Thần, nhưng mà vô luận hắn làm thế nào, tâm ý Huyết Thần đã quyết, giơ tay lên vuốt lên ấn đường của Nghiêm Hoa Miểu, thẳng đến vùng xung quanh lông mày của đối phương hoàn toàn giãn ra mới trực tiếp đứng dậy mở miệng "Vào đây".

Nghe được tiếng hô này, một người bước vào cửa, Huyết Thần quay đầu nhìn về phía đối phương mở miệng "Cậu đã thuyết phục được tôi, tôi đồng ý nhượng bộ." Người đàn ông kia nhìn về phía Huyết Thần nói "Đương nhiên tôi không muốn tìm mấy tên ngớ ngẩn học viện dẫn đường kia, ngay cả người được mời chào thật tình lưu ý cái gì đều không rõ ràng." Người đàn ông kia tùy ý mở miệng, giọng điệu có chút khinh thường, nhưng mà lại không để cho lòng người sinh chán ghét.

"Tay không bắt sói, các ông cũng không hề hứa hẹn tôi chỗ tốt gì." Huyết Thần hơi hơi nheo mắt lại, nhưng mà đối phương không thèm để ý chút nào, ông chỉ là mở miệng "Cái gì gọi là tay không bắt sói? Tôi đây rõ ràng là người nguyện ý mắc câu, huống hồ tôi biết đâu lại đồng ý không phải sao?"

Huyết Thần nghe nói như thế hừ lạnh một tiếng không để ý tới nữa, miễn đối mặt bộ dáng dấp tiểu nhân đắc chí này, đối với người kia Huyết Thần biết rất ít, chỉ là ở lần trước bản thân mình từ trường học dẫn đường đi ra lại đụng phải người này, trên người ông ta không có quân hàm cũng nhìn không ra bất kỳ lai lịch gì, chỉ là đứng ở chỗ đó tựa vào bên tường nói với mình có muốn lăn lộn với ông ta hay không.

Lúc đó cảm giác của Huyết Thần, chỉ cảm thấy ở ven đường nhìn thấy một tên bệnh tâm thần, đương nhiên lời này không thể ngay mặt nói ra, cậu cũng chỉ là uyển chuyển nhắc nhở đối phương đi khoa tâm thần phía trước bóc số, xem thật kỹ đại não của bản thân mình một chút có phải có vấn đề hay không.

"Nhớ kỹ hứa hẹn của ông với tôi, tôi người này cả đời ghét nhất bị người lừa dối và người đâm dao phía sau." Huyết Thần mở miệng thần tình lạnh lùng, hai người nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên đối phương nở nụ cười, mắt gần như híp lại thành một đường, ông mở miệng "Sẽ không."

Từ trên mặt của đối phương cậu không chiếm được bất kỳ thông tin có ích gì, chỉ cảm thấy người này sâu không lường được, khó mà đoán được, lúc này người nọ cũng quan sát Huyết Thần, cảm thấy tất nhiên là một con sói con không sai, hai người từ trong mắt đều cho đối phương một phán đoán căn bản, tuy rằng điều phán đoán này không hề có dựa vào đạo lý nào, nhưng mà lại chuẩn xác quỷ dị.

Người đàn ông kia đứng tại chỗ nhìn Nghiêm Hoa Miểu mở miệng "Nhớ kỹ dẫn đường của cậu từ giờ trở đi lăn lộn với tôi." Dứt lời ông nặn ra một ý cười u ám, nhìn vào khiến cho người ta trực tiếp rùng mình, lúc này Nghiêm Hoa Miểu giống như ý thức được người tới là người nào, hắn lắc đầu trong miệng nghẹn ngào như có như không.

Người nọ thấy thế vỗ vỗ tay mở miệng "Cho cậu thời gian nghỉ mười ngày, đợi đến thời gian tôi sẽ phái người mang cậu đến quân bộ đưa tin, cứ như thế đi, bái bai ~."

Nói xong những lời này ông quay đầu ra khỏi phòng nhìn thoáng qua Buco mở miệng "Nhớ tới chỗ của tôi chơi nhá." Nhưng mà Buco liều mạng lắc đầu, trên mặt hận không thể viết lên chết cũng không cần.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.