Chương trước
Chương sau
EDITOR: ROSALINE

BETA: CỪU

Huyết Thần quay đầu rời đi, thanh âm trung tướng vang lên ở sau người "Cậu đã từng có tất cả? Sao Bỏ hoang ngoại trừ tội phạm trốn trại, tinh đạo còn có cái gì?" Trung tướng không giải thích được tư duy của Huyết Thần, ông chỉ đơn thuần cho rằng Huyết Thần là người đối lập với bản thân mình, đối với xuất thân của Huyết Thần ông mặc dù ngoài miệng nói không ngại, nhưng nội tâm cũng không nguyện ý tiếp nhận một dẫn đường có vết nhơ như thế, ông tình nguyện dẫn đường tầm thường, cũng không nguyện ý tìm một người không phục tùng.

Điều này không quan hệ phẩm tính, chỉ liên quan đến khuynh hướng nội tâm, so với người có tính công kích, ông càng thích dẫn đường ổn định và biết phòng thủ, nghe nói như thế Huyết Thần ngẩng đầu, trong mắt chớp động lửa giận, cậu quay đầu nhìn về phía người kia mở miệng nói "Sao bỏ hoang ngoại trừ người chân chính có tội, còn có những người vô tội lại bị xem là có tội."

Trung tướng nghe nói như thế nhướng mày lơ đễnh nói "Ví dụ như?" Ông giương mắt nhìn về phía Huyết Thần đã thấy cậu dừng bước lại, sau đó thanh âm lạnh như băng truyền ra cậu nói "Ví dụ như binh sĩ vì che đậy sai lầm trong việc quyết định chiến lược mà bị ép buộc chấp hành tử hình." Tiếng nói vừa dứt, mọi người toàn bộ đều yên lặng, cho dù là trung tướng cũng không nghĩ đến Huyết Thần sẽ nói như vậy.

Hiệu trưởng học viện lính gác nghĩ muốn đứng ra xoa dịu bầu không khí một chút, nhưng lại phát hiện bản thân mình ngay cả lời an ủi đều nói không nên lời, trung tướng nghĩ đến nơi này mở miệng nói "Như vậy cậu hận hẳn là người đưa ra quyết sách sai lầm nọ, mà không phải là toàn bộ quân bộ." Giọng điệu của ông dịu lại, nhưng mà Huyết Thần lại không muốn nghe ông tiếp tục, chỉ là nói "Nếu như ở giữa hi sinh trên trăm ngàn người với hi sinh mười mấy người, ông sẽ lựa chọn như thế nào."

Trung tướng không rõ Huyết Thần vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy, nhưng mà lúc này ông không thể nghĩ nhiều, mà đối phương cũng cho ra đáp án, "Ông sẽ chọn hi sinh mười mấy người, tôi cũng sẽ chọn như thế, tựa như lúc đó vì để tránh cho xuất hiện lỗ hổng phòng thủ hi sinh càng nhiều người, bọn họ nhất định phải vì quan chỉ huy kia giấu diếm, mà mười mấy người kia lại chỉ có thể trở thành vật hi sinh."

Không có cái gọi là vẹn toàn đôi bên, đây là lựa chọn tốt nhất, đây cũng là tàn khốc, mà quân bộ bất kỳ thời khắc nào đều đang so sánh như vậy, bởi vì bọn họ phục vụ ở chiến trường, biết như thế nào mới có thể tránh cho tổn thất lớn hơn, đây là quyền lợi của bọn họ cũng là nghĩa vụ của bọn họ, bọn họ không thể chần chờ, cũng không thể từ bỏ sự lựa chọn của mình.

Lần này không phải là yên lặng mà là tĩnh mịch, vô luận lính gác hay là dẫn đường không có người nào mở miệng nói ra cho dù là một câu, ông nhìn bóng lưng Huyết Thần ra khỏi phòng, không có bất kỳ người nào động thủ ngăn cản.

"Cậu ta là dẫn đường xuất sắc, nhưng mà cũng không thích hợp với quân bộ." Hiệu trưởng học viện lính gác mở miệng nói, nhưng bạn đồng sự học viện dẫn đường lại không cho rằng như vậy "Làm một dẫn đường xuất sắc cậu ta còn có rất nhiều thứ phải học, nhưng làm một binh sĩ cậu ta đã so với bất luận kẻ nào đều muốn xuất sắc hơn, không phải sao, ngài trung tướng."

Trung tướng nghe nói như thế không trả lời, chỉ là nói "Cậu ta không thích hợp đội của tôi, nhưng mà có lẽ thích hợp với người khác." Nghe vậy, hiệu trưởng học viện dẫn đường hơi hơi nở nụ cười "Xem ra quân bộ đối là với cậu ta nhất định phải có." Trung tướng lắc đầu mở miệng nói "Không phải tất cả mọi người biết chiến trường cũng không phải là trò đùa, cũng không phải là tất cả mọi người nguyện ý đối mặt hiện thực tàn nhẫn, cho cậu ta chút thời gian cậu ta sẽ đi ra, bởi vì cậu ta không muốn đánh mất càng nhiều."

Huyết Thần đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, cảm thấy toàn thân bị một loại đau buồn bao trùm, cậu nghĩ hết biện pháp thoát khỏi những hồi ức quấn ở trong lòng này, ngược lại đi tự hỏi hiện tại bản thân mình những gì, cậu còn có Nghiêm Hoa Miểu còn có người một nhà Nghiêm gia, cậu chưa tính là hai bàn tay trắng, nhưng mà trong lòng càng nghĩ như vậy liền càng cảm thấy tâm thần không yên.

Người hai bàn tay trắng vĩnh viễn không cần suy xét mất đi, trái lại những người có những thứ tốt đẹp đó mỗi ngày phải lo lắng, e sợ cho bình hoa trân quý nhà mình từ trên cao rơi xuống bể thành mảnh nhỏ đầy đất, loại hình dung này chính là cố ý vì Huyết Thần chuẩn bị, cậu ở bất kỳ thời khắc nào cũng lo lắng đủ thứ chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

Cũng không rõ ràng lắm Nghiêm Hoa Miểu lúc này ở trên chiến trường là thế nào, cậu không thể nào biết được tin tức cụ thể của quân bộ, tự nhiên cũng không có cách nào hiểu rõ tung tích của Nghiêm Hoa Miểu, các loại việc phiền lòng lăn lộn cùng một chỗ để cho Huyết Thần một khắc cũng không được an bình, cậu suy đi nghĩ lại lo âu lo lắng, đây cũng không phải là buồn lo vô cớ, mà là nội tâm Huyết Thần kiêng kỵ thật sâu với tổ sao.

Tổ sao là tổ chức đã xuất hiện từ lâu, không ai biết nguồn gốc của họ, chỉ biệt tổ chức này tập trung số lượng lớn tinh đạo và những người bị truy nã khác, không biết dùng thủ đoạn gì khiến cho những người nhàn hạ này thống nhất nghe theo chỉ huy, trước kia tổ sao vẫn chỉ là một đoàn thể, chẳng qua mấy năm gần đây bọn họ phát triển trở thành một thế lực độc lập chống lại với liên bang, đế quốc.

Này nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, song xác thực là hiện thực không thể giấu diếm không thể chối cãi, không biết vì cái gì đế quốc cho tới nay vẫn áp dụng thái độ mặc kệ với tổ sao, dẫn đến thế lực tổ sao xem đế quốc là nơi ẩn núp, một khi bọn họ đối mặt liên bang thất bại, lợi dụng tốc độ nhanh nhất lui về cảnh nội đế quốc chuẩn bị tái chiến, cũng chính bởi vì nguyên nhân này dẫn đến liên bang và đế quốc không hòa thuận, thậm chí có người chê cười nói đế quốc là cây dù bảo vệ bọn phạm tội.

Chẳng qua trước kia hình như bởi vì thái độ nuông chiều của đế quốc với tổ sao, bọn họ cũng chưa bao giờ ra tay với đế quốc, nhưng mà những ngày gần đây không biết làm sao, bọn họ vậy mà quay đầu cắn ngược lại đế quốc một ngụm, đây quả thực là quá kỳ quái, tuy rằng nói như vậy nhưng mà việc này cũng nhắc nhở cho quân bộ tỉnh ngộ, đó chính là vĩnh viễn không nên xem kẻ địch của ngươi như bạn, cho dù hắn chưa bao giờ quơ đao với ngươi.

Trải qua hàng loạt chuẩn bị đơn giản mà gấp gáp, rất nhanh bọn họ liền chỉnh đốn cờ trống phái Nghiêm Hoa Miểu ra quân nghênh địch, tính ra đã hơn một tháng, trái tim Huyết Thần càng ngày càng bất an, cậu luôn cảm thấy hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì, tuy rằng Huyết Thần không hiểu được dự báo, nhưng mà giống như rất nhiều người bình thường vậy, ở đoạn thời gian nào đó trước khi tai nạn tới sẽ sản sinh một ít dự cảm không tốt.

Lúc này quang não rung một cái, điều này thường có nghĩa là tin tức về quân đội, Huyết Thần trong lòng hoảng hốt suy nghĩ hồi lâu mở quang não ra, lấy hết dũng khí nhìn về phía tin tức kia, phía trên nói quân đoàn mười bảy chiến thắng trở về.

Huyết Thần nhìn thấy một hàng chữ này trong lòng thở dài một hơi, quân đoàn mười bảy là quân đoàn Nghiêm Hoa Miểu kiểm soát, nếu là thắng lợi trở về như vậy Nghiêm Hoa Miểu từ trước đến nay hẳn là không có trở ngại, nghĩ đến điều này Huyết Thần trách bản thân mình tâm tư yếu đuối, Nghiêm Hoa Miểu là người phương nào, hắn làm sao có thể gặp chuyện không may.

Nghĩ đến đây, bước chân của Huyết Thần càng ngày càng nhanh hơn, cậu hy vọng có thể nhanh lên một chút nhìn thấy Nghiêm Hoa Miểu, dù sao thời gian dài không gặp như vậy trong lòng rất là nhớ nhung. Huyết Thần ở ven đường chặn một chiếc xe, đi địa điểm phi thuyền đáp xuống, chỉ tiếc nơi đáp xuống cách học viện dẫn đường rất xa, dù Huyết Thần liều mạng đuổi kịp nhưng cuối cùng cũng đến chậm một bước, bên ngoài vô số người vì thắng lợi hoan hô, bọn họ đã vây quanh, nơi phi thuyền cập bến chật như nêm cối, Huyết Thần liều mạng chen chúc mới chỉ có thể lộ ra một đầu.

Chẳng qua đây đối với Huyết Thần mà nói đã đủ rồi, cậu chỉ muốn nhìn bóng dáng Nghiêm Hoa Miểu một cái, phi thuyền từ từ mở ra, sĩ quan quân đoàn 17 lục tục bước lên thảm đỏ, tầm mắt Huyết Thần dán thật chặt ở trên người bọn họ, Huyết Thần tin chắc bà xã mình hẳn là cũng ở trong đám bóng dáng anh hùng kia, nhưng mà đợi tất cả người đi khỏi tầm mắt cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Hoa Miểu, lúc này Huyết Thần cũng ý thức được chuyện không đúng, vội vàng liên hệ Buco hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.