Huyết Thần nằm trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, học viện dẫn đường và học viện lính gác đã tuyên bố sẽ phối hợp diễn kịch, trong khoảng thời gian này Nghiêm Hoa Miểu phải ở trong quân đội xử lý chuyện di chuyển nơi đóng quân, hắn nói là hôm nay sẽ về muộn một chút.
Huyết Thần cảm thấy cuộc sống này thực sự không có gì đáng để khen, mỗi ngày đều phải nằm trên chiếc giường lạnh băng trong một căn nhà không có chút hơi người, có điều cuộc sống buồn tẻ này đến hôm nay sẽ kết thúc rồi, vợ của cậu hôm nay sẽ về.
Nghĩ đến đây, Huyết Thần nâng tay cánh tay gối lên sau đầu, nở một nụ cười hoang dại, lông mi cũng theo đó mà rung rinh, không khí vui sướng bao phủ quanh người, ngay lúc này thiết bị truyền tin trên cánh tay rung lên, Huyết Thần giơ tay lên nhìn, cậu có cảm giác nhất định là vợ cậu gửi tới, suy đoán này khiến nụ cười của cậu càng trở lên ấm áp hơn, nhưng khi cậu nhìn nó một cái, nụ cười lập tức ngưng đọng lại, xung quanh như biến thành vực sâu đen ngòm, sắc mặt cũng co quắp lại như dưa chuột muối.
Giật máy truyền tin ném xuống giường, Huyết Thần đứng dậy mặc áo khoác ngoài, vừa đi vừa cài nút áo, cậu xoay người nhìn máy truyền tin trên giường, lại vươn tay cầm lên rồi đeo vào tay.
Nhấc chân đá văng cửa chính, Huyết Thần nhìn lướt qua bên ngoài, chỉ thấy Buco đang dùng muỗng xúc một miếng kem cho vào miệng, thấy Huyết Thần hùng hổ, Buco với cái miệng đang chứa kem (ngậm đầy kem) vội tìm nơi để trốn vạ lây, sau một lúc lâu không thấy Huyết Thần có động tác gì mới dám lấy cái thìa từ trong miệng ra.
"Sao vậy Huyết Thần?" Buco mở miệng nói, nhưng Huyết Thần cũng không trả lời mà kéo ghế dựa ra, nhấc chân ngồi xuống, ngửa đầu rót một ly nước lạnh lên rồi đặt mạnh cái cốc lên bàn, phát ra một tiếng cạch vang dội, Huyết Thần sắc mặt không vui nhìn Buco, Buco lo lắng xua tay như muốn nói là tôi đâu có chọc gì cậu, anh giai đừng có giận chó đánh mèo lên người tôi chứ.
Thấy vẻ mặt của Buco, Huyết Thần bình tĩnh lại lấy ra thiết bị truyền tin xem đi xem lại nhiều lần, nhưng cho dù có nhìn thế nào cũng chỉ thấy được ý Nghiêm Hoa Miểu nói rằng hôm nay hắn không về, bởi vì bên quân đội hôm nay sẽ ăn liên hoan ở một khách sạn nào đó, có lẽ phải đến tận khuya.
Vì tò mò nên Buco lén nhìn một cái, sau đó lập tức hiểu ra sao sắc mặt người này lại khó coi tới vậy: "Quân đội thường xuyên tổ chức những buổi tụ họp như vậy, lần này chắc là ngẫu nhiên thôi, đừng nghĩ nhiều."
Buco nhẹ giọng an ủi, muốn dập tắt lửa giận xung quanh Huyết Thần, nhưng tiếc là nước quá ít, dội vào cái đã lập tức biến thành hơi nước, Huyết Thần thở dài châm lửa cho điếu thuốc, Nghiêm Hoa Miểu đã gần nửa tháng không về, đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhau lâu vậy, hơn nữa còn vì hội nghị của quân đội mà thường xuyên không bắt máy.
Những điều này đã khiến dục vọng khống chế mạnh mẽ của Alpha rục rịch không yên, ngay cả Buco cố gắng ngồi xa cũng cảm nhận được mùi thuốc nổ nồng nặc quanh quẩn, chỉ thiếu một mồi lửa nữa thôi sẽ lập tức bạo phát.
"Đã hơn mười ngày rồi em ấy không có trở về." Trong lòng Huyết Thần vô cùng tức giận, vợ mình cứ suốt ngày ngủ bên ngoài, ai có thể nhịn được cơ chứ? Tuyệt đối không thể, cậu cảm thấy hiện tại bản thân nên làm chút chuyện để tạo uy nghiêm của người làm chồng, cứ để như thế này thực sự không ổn chút nào, càng nghĩ chỉ số tức giận của Huyết Thần càng tăng theo cấp số nhân, chớp mắt đã cao đâm lên tận chín tầng mây rồi.
"Chúng ta đi, đi tìm em ấy." Huyết Thần nói, Buco bị lời này làm cho rùng cả mình: "Không phải chứ, cậu muốn làm gì?" Bước chân của Huyết Thần cũng không vì câu hỏi này mà dừng lại, miệng chỉ khẽ mấp máy trả lời: "Cướp người."
Vừa dứt lời là đi thẳng, một mạch kéo cửa xe rồi ngồi vào, Buco không thể làm gì khác chỉ có thể đuổi theo bóng dáng phía trước, ngay trước khi cửa xe đóng lại thì vừa kịp lách người vào.
"Huyết Thần, bình tĩnh chút, bên kia là toàn là những người đứng đầu quân đội đó." Lời nói còn chưa rõ đã biến thành run rẩy: "Trời ạ, cậu đi chậm, chậm một chút đi." Buco cảm thấy chiếc xe này như sắp vươn ra khỏi mặt đất tới nơi, mỗi lần nó chuyển hướng đều khiến tiếng xé gió bao kín lấy anh ta, Huyết Thần không nghe thấy cũng không muốn nghe thấy, cậu mặc kệ những kẻ kia là ai, đừng hòng cướp được vợ từ tay cậu.
Chiếc xe thẳng tiến không hề dừng lại, chẳng bao lâu đã đến nơi quân đội đang liên hoan, nhấc chân bước ra khỏi xe, đóng cửa lại rồi tiến thẳng vào bên trong khách sạn cao cấp, những người đi qua đi lại ở đây cũng không chú ý đến Huyết Thần, chỉ coi cậu như một vị khách bình thường như phần lớn mọi người ở đây, chỉ khác một chút là vị khách này có vẻ đang không vui cho lắm.
Nhìn mọi người đi qua đi lại, Huyết Thần nóng lòng muốn tìm kiếm Nghiêm Hoa Miểu nhưng lại không dám tùy tiện sử dụng tinh thần lực, cậu biết lãnh đạo quân đội ra ngoài nhất định sẽ dẫn theo dẫn đường cao cấp, nếu để bọn họ phát hiện thì khả năng không tìm được Nghiêm Hoa Miểu, đến đường cùng rồi nên Huyết Thần chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất, dựa vào cảm giác của Alpha với tin tức tố mà tìm kiếm nửa kia, tuy Nghiêm Hoa Miểu không phải Omega hay Beta nhưng hương vị trên người Nghiêm Hoa Miểu là dạng gì thì Huyết Thần vẫn biết.
Cẩn thận ngửi mùi hương vươn lại trong không khí, từ từ cảm nhận được một chút mùi hương dẫn dắt, Huyết Thần nhấc chân bước đi trên nền gạch men để lại những tiếng bước chân vang dội, bóng dáng kỳ dị luồn lách di chuyển rồi chẳng bao lâu đã lên đến trên lầu, cửa thang máy mở ra, trong chớp mắt Huyết Thần bước qua giống như lưỡi đao lướt qua yết hầu, những cảnh vệ hai bên không dự đoán được tình huống đột nhiên xảy ra, bị Huyết Thần bỏ lại phía sau trong chớp mắt.
Đến tận khi tiếng vỏ đạn rơi xuống sàn gạch men phát ra tiếng leng keng thì Huyết Thần cũng đã đá văng cửa chính đại sảnh, tất cả chỉ diễn ra trong vài giây, những cảnh vệ trong phòng cũng đồng loạt hướng công kích vào kẻ xâm nhập này, vô số họng súng hướng thẳng về phía Huyết Thần, mà lúc này Huyết Thần cũng đã túm lấy vạt áo trước của một người.
"Buông anh ta ra, cậu là một người thông minh, ở đây có mười mấy..." Người cảnh vệ kia còn chưa nói xong đã nghe thấy Huyết Thần lên tiếng: "Cậu là gì của em ấy?"
Câu hỏi này khiến người cảnh vệ sửng sốt, sao tự nhiên hỏi tôi là gì của anh ta, nhưng ngay sau đó lại nghe cậu mở miệng: "Người này tôi mang đi, em ấy là người nhà của tôi." Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đây là cái tình huống gì.
Chỉ có Hạo Vân nhìn ra nên ông có chút đau đầu, vội vàng lên tiếng hòa giải: "Không sao, không sao, hạ vũ khí xuống đi, đều là người một nhà, ngồi xuống đi, ngồi xuống." Vị thượng tướng ngồi ở vị trí trung tâm nhìn thoáng qua Hạo Vân, dùng ánh mắt mà hỏi ông chuyện này là sao, Hạo Vân đi qua giới thiệu một câu: "Ờm, đây là Huyết Thần, là một dẫn đường, không phải kẻ địch."
Nghe xong lời giới thiệu, những người cảnh vệ kia phải nhìn quét một lượt từ trên xuống dưới Huyết Thần một lượt, đây mà là dẫn đường á, đùa kiểu gì vậy, coi chúng tôi là ngu hay mù vậy. Lúc này Nghiêm Hoa Miểu cũng phản ứng lại, vốn hắn cũng chẳng muốn tham gia buổi liên hoan này nhưng thượng tướng cứ một mực giữ lại nên hắn đành ở lại một lát, cũng suy nghĩ làm sao để đến giữa chừng thì chuồn êm, ngay lúc hắn đang nghĩ cớ thì Huyết Thần xông vào, khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Nghiêm Hoa Miểu dùng bàn tay bọc lấy bàn tay đang nắm vạt áo trước ngực, cẩn thận vỗ về chơi đùa, từ từ để ngón tay kia mở ra, Huyết Thần cũng buông nhẹ bàn tay đang nắm vạt áo kia ra, khiến cho vạt áo xô thành nếp cũng dần giãn ra.
"Sao em lại đến đây?" Nghiêm Hoa Miểu hơi cúi đầu, đè cằm lên vai cậu thì thầm, nhưng Huyết Thần không thèm quan tâm mà chỉ hờ hững quay đi, hiển nhiên là chưa có nguôi giận.
Lúc này, Buco cũng đã kịp chạy đến, nhưng anh ta sẽ không mạnh mẽ xông vào như Huyết Thần mà tiến vào trong sự giám sát của cảnh vệ, giương mắt lên nhìn thấy sếp của mình thì ánh mắt lo lắng tiến lại gần, tủi thân gọi một tiếng thủ trưởng, sau đó được Nghiêm Hoa Miểu vứt sang một bên.
Thấy Huyết Thần buông Nghiêm Hoa Miểu, mọi người cũng không chĩa súng vào Huyết Thần nữa, không khí xung quanh cũng hoà hoãn lại, thượng tướng dùng ngón trỏ và ngón giữa xoa huyệt thái dương theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, phất tay nói: "Nếu đã tới rồi thì ngồi xuống đi, nhóc Nghiêm không định giới thiệu một chút sao?" Nghiêm Hoa Miểu xoay người chỉnh lại cúc áo, mở miệng nói: "Đây là dẫn đường của tôi - Huyết Thần, mới nhập học Học viện dẫn đường, hiện tại đang ở cùng với tôi."
Mọi người nghe được mấy chữ Học viện dẫn đường thì không hẹn mà cùng chửi thầm trong lòng, bà mịa đây còn chẳng phải dẫn đường của quân đội, chỉ là một sinh viên mà đã muốn lật trời luôn sao? Người trung niên bàn bên nghe được những lời Nghiêm Hoa Miểu nói thì dường như nghĩ tới gì đó, mà ánh mắt thượng tướng cũng chuyển từ Nghiêm Hoa Miểu sang Huyết Thần, nhìn rồi mới thấy cậu ấy đang dùng ánh mắt không vui nhìn mình.
"Cậu nhóc sao lại chạy đến đây, có chuyện gì sao?" Thượng tướng muốn kéo gần quan hệ một chút nhưng Huyết Thần lại không muốn, thấy ông ấy hỏi chuyện thì tạm dừng đấu khí thế với Nghiêm Hoa Miểu mà từng bước tiến ra giữa để lộ thân mình: "Thưa ngài thượng tướng, nếu nửa kia của ngài hơn mười ngày không về nhà, hơn nữa còn thường xuyên không liên lạc được, tôi tin ngài sẽ hiểu vì sao tôi lại đến và muốn làm điều gì."
Lời này khiến thượng tướng không được tự nhiên mà ho khan một tiếng và mở miệng nói: "Là ta không cẩn thận quấy nhiễu hai người, nhưng như vậy cũng không phải cách hay, hay là cậu cũng ngồi lại ăn một chút coi như là làm quen lẫn nhau, các vị thấy sao?" "Không dám không dám." Tiếng cười nói sôi nổi vang lên, nhất thời không khí hài hòa hơn rất nhiều.
Tuy nhiên không thể ngăn được những ánh mắt săm soi, ví dụ như vị thiếu tướng họ Vu từng bị Nghiêm Hoa Miểu đề nghị điều chuyển công tác không rõ lý do này: "Thân thủ của vị dẫn đường Huyết Thần này thật tốt, thế mà có thể xuyên qua tầng lớp canh phòng cẩn mật một cách nhẹ nhàng như vậy mà không tổn thương gì, hẳn là thường xuyên làm vậy nhỉ?" Thượng tướng nghe được lời này thì sắc mặt không vui, nhưng cũng không mở miệng, chuyện của bọn trẻ thì để bọn chúng tự giải quyết, nhúng tay quá nhiều ngược lại sẽ gây phiền.
Huyết Thần nghe được những lời này thì miệng ngoài cười trong không cười nói: "Tôi cũng không có tìm hiểu về việc thiết lập phòng ngự nhiều cho lắm, chỉ là tuổi thơ bấp bênh nên không ít lần bị thương, vì thế mà luyện thành khả năng né tránh công kích theo bản năng, nếu ngài tò mò muốn học thì tôi có thể dạy cho ngài, lúc ấy tôi ăn khổ mất 3 năm, ngài đây thiên tư trác tuyệt chắc là sẽ học nhanh hơn tôi đó."
Thấy có người muốn đưa mặt lên trước họng súng thì Huyết Thần cũng chẳng cần nương tay, hiện tại cậu vẫn cực kỳ tức giận, ai mà đụng đến chính là muốn tìm chết, Nghiêm Hoa Miểu muốn tiến lên chải chuốt cho dây thần kinh đang nổi khùng của dẫn đường nhà mình nhưng Huyết Thần đã hạ quyết tâm không thèm để ý đến hắn.
Người đàn ông vẫn luôn suy nghĩ đăm chiêu ở đối diện nhìn về phía Huyết Thần, không nóng bỏng cũng không lạnh nhạt, dường như ông ta có điều muốn hỏi cậu, Huyết Thần cũng cảm nhận được ánh mắt này, tìm một cái cớ đi sang một phòng khác không có người, Nghiêm Hoa Miểu vốn muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn là không làm, hắn có thể đoán được đại khái trung tướng Chử muốn tìm dẫn đường của hắn để làm gì.
Cứ như vậy một người vừa đến, người kia cũng vừa tới, người nọ mở miệng nói: "Nghiêm Hoa Miểu đề nghị điều tôi đến Ốc Vân Tinh thay cho vị tướng ở đó, nhưng tôi không biết các người muốn gì, đúng là Học viện dẫn đường có diễn luyện ở Ốc Vân Tinh nhưng tôi cho rằng đây không phải nguyên nhân cậu ta đẩy tôi đến đó."
Huyết Thần không có trực tiếp trả lời mà chỉ nói: "Trung tướng Chử không cần lo lắng, tuy có thể sẽ mang đến cho ngài vài phiền phức nhưng không ảnh hưởng quá lớn đến ngài, đến lúc đó ngài chỉ cần xử lý mọi chuyện công bằng là được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]