Chương trước
Chương sau
Nghe anh nói lời phũ phàng, Diệp Lan vẫn vẫn giữ trên môi nụ cười ngạo mạn:

- Từng bên nhau bao năm, bây giờ lại phủ bỏ như vậy, chủ tịch Ngụy thật vô tình quá rồi.

Hà Diệp Lan nói như thể giữa anh và cô ta đã từng có một mối quan hệ rất khắng khít. Trước đây cô ta là bạn cùng lớp bốn năm đại học với Tần Lãng khi anh học ngành địa chất học. Thời điểm đó mối quan hệ giữa anh và Diệp Lan chỉ dừng lại ở mức bạn bè xã giao chứ chẳng mấy thân thiết. Cho đến khi tốt nghiệp được hai năm, anh đã có dịp gặp lại Diệp Lan trong một lần dự tiệc của một người bạn.

Sau cuộc trò chuyện ngắn về công việc hiện tại, được biết cả hai đang cùng nhau theo đuổi công việc khai thác khoáng sản như chuyên ngành đã từng học. Lời đề nghị hợp tác ngẫu hứng từ Diệp Lan khiến Tần Lãng có hứng thú. Cũng từ đó đôi bên đã hợp tác làm ăn và thường xuyên gặp nhau vì công việc.

Cơ hội được làm việc với anh đã khiến ngọn lửa yêu đơn phương trong tim Hà Diệp Lan một lần nữa bùng cháy. Cô ta đã thích anh nhiều năm, từ thời đại học nhưng không có can đảm bày tỏ vì Tần Lãng quá đỗi lạnh lùng. Biết bao cô gái tỏ tình với anh đều nhận lấy một kết quả duy nhất với ba chữ "bị từ chối".

Mọi chuyện êm đềm trôi qua hai năm, cho đến khi anh phát hiện ra Hà Diệp Lan có hành vi gian dối, cấu kết với một tên đàn em của anh để đánh cắp khoáng sản qua những lần khai thác hòng trục lợi cá nhân. Tên đàn em đó chính là gã Lục Hạo. Sau đó Hà Diệp Lan đã xin anh tha thứ, Tần Lãng nể tình từng là bạn học nên không truy cứu pháp luật, anh đơn phương chấm dứt hợp đồng, sa thải tên Lục Hạo, cắt đứt mọi liên lạc với Hà Diệp Lan cho đến tận hôm nay.

Cũng từ lúc thất bại trong việc hợp tác với Tần Lãng, sự nghiệp của Hà Diệp Lan rơi vào bế tắc, cuối cùng cô ta từ bỏ sự nghiệp khai thác khoáng sản. Nhờ vào mối quan hệ của ba ruột, Diệp Lan được nhận vào làm ở sở điệp viên, sau ba năm thì được thăng chức lên vị trí đội trưởng nhờ vào đút lót.

Nghe cô ta nhắc đến tình nghĩa, anh thấy thật nực cười. Lúc này Hà Diệp Lan bắt đầu đứng dậy, cô ta rời khỏi bàn làm việc rồi bước đến ghế sofa:

- Cậu ngồi đi.

Anh ngồi xuống đối diện cô ta, Tần Lãng không dong dài mà lập tức đi vào vấn đề:



- Mục đích tôi đến đây là để nói cho cô biết, đừng tưởng những chuyện cô làm sẽ không có ai phát giác ra.

Nghe lời nói thẳng thừng nhưng lại có phần ẩn ý của anh khiến lòng dạ của người đã làm ra chuyện xấu xa không ngừng hoang mang, hồi hộp.

Hành động trực tiếp đến đây tìm cô ta và đưa ra lời nói đầy ám chỉ cho thấy rõ anh đang muốn vạch việc làm sai trái của kẻ cứ ngỡ như đại diện cho công lý khi đang hiên ngang giữ vị trí đội trưởng sở điệp viên.

Dù trong thâm tâm đã bị chột dạ nhưng Hà Diệp Lan vẫn tỏ ra vô can, cô ta vờ ngây ngô phủ nhận:

- Tôi không hiểu cậu đang nói gì.

Anh nào quan tâm đến những lời vờ vịt của cô ta, Tần Lãng tiếp tục nói:

- Tên Lục Hạo vẫn trung thành với cô thật. Nhờ cô chuyển lời của tôi đến hắn...

Anh gằn giọng nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đối phương chẳng chút e ngại, sắc bén như nhát dao ghim chặt vào dã tâm độc ác của kẻ đối diện:

- Nói với Lục Hạo là Ngụy Tần Lãng sẽ trả lại cho hắn phát súng đó, hắn cứ chờ đi.

Hà Diệp Lan nắm chặt lòng bàn tay, cổ họng nghẹn ứ vì bất ngờ. Ả không ngờ Tần Lãng đã phát hiện ra tên Lục Hạo trong đám người tấn công anh.

Nói dứt lời anh đứng dậy, trước khi rời đi, không quên nói thêm một câu:



- Cả cô nữa, cứ từ từ mà cảm nhận quả báo đang đến.

Anh để lại lời cảnh cáo rồi lạnh lùng rời đi cùng vệ sĩ. Tần Lãng muốn Hà Diệp Lan biết rằng người đang làm, trời đang nhìn, cô ta đừng nghĩ có thể ném đá giấu tay, tự đắc khi đã gây ra tội ác.

...

Mỗi ngày Tần Lãng đều đón cô tan làm, dù công việc bận rộn nhưng anh luôn đến đúng giờ. Hôm nay anh đã khỏe hẳn, đương nhiên không thể viện cớ sức khỏe để nài nỉ cô ở lại nhà anh được nữa. Nhưng anh là sói già, không có cách này vẫn có thể tìm được cách khác để thịt cừu.

- Anh vào nhà em chơi một chút được chứ?

Cô nghe anh nói liền thấy bất ổn, chẳng rõ anh muốn vào chơi trò gì nữa đây. Nhưng Tần Lãng là người yêu của cô, anh muốn quấn quýt bạn gái cũng không phải chuyện lạ.

- Được, hôm nay anh có muốn ở lại dùng bữa không?

Được cô bật đèn xanh, anh đưa nhiên không từ chối, thậm chí dù cô không chủ động ngỏ ý thì anh cũng mặt dày ở lại.

- Tất nhiên rồi.

Anh cứ bám vợ, ở đâu có cô, anh sẽ theo đến đó. Bây giờ anh chỉ mong được kết hôn với cô để mỗi ngày sau tan làm sẽ có thể cùng nhau trở về tổ ấm chung của cả hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.