Cả buổi sáng cô cực lực làm việc nhưng vẫn không quên nghĩ về bạn trai. Gần đến giờ nghỉ trưa, cô tranh thủ sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn, Ninh Mịch đang chuẩn bị viết một bài nghiên cứu mới theo định kỳ hằng năm để nộp cho viện trưởng xét duyệt.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Kính Huân gọi đến, cô liền nghĩ chắc chắn có chuyện liên quan đến Tần Lãng nên lập tức bắt máy.
- Chị nghe đây.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Kính Huân lộ rõ sự khẩn trương:
- Chị à, anh hai nhất quyết không chịu uống sữa, anh ấy bảo muốn chờ chị đến.
Xem ra Tần Lãng lại bắt đầu nũng nịu, cô thật không ngờ anh cũng có lúc hệt như trẻ con, hoàn toàn không giống với tính cách lạnh lùng trước đây chút nào cả.
- Chị biết rồi, chị sẽ đến ngay.
...
Cô nhanh chóng đến phòng bệnh để chăm người yêu. Vừa nhìn thấy cô, hai mắt anh lập tức sáng rỡ, còn Kính Huân thì chỉ biết nhìn anh trai mà lắc đầu rồi mách lại với cô:
- Anh hai cứ nhất quyết không chịu uống sữa, còn nói là phải chờ chị đến đút cho.
Cô nhìn anh, sự vô sỉ của Tần Lãng khiến cô thấy vô cùng bất lực.
- Được rồi, cứ để chị.
Ninh Mịch ngồi xuống cạnh Tần Lãng, cô nhỏ nhẹ cất lời:
- Anh nhõng nhẽo thật. Lỡ em bận việc không đến được thì sao?
Tần Lãng nở nụ cười, chẳng chút ngại ngần mà thể hiện sự trẻ con trong tâm hồn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-du-soi-vao-hang/3318939/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.