Ninh Mịch im lặng không đáp lời, cô cố thoát khỏi những hình ảnh nóng bỏng đang quẩn quanh trong đầu. Sau một lúc nhìn thẳng vào mắt anh, cô ngại ngùng vội đánh mặt sang hướng khác.
- Sao chị không trả lời?
Cô thật chẳng hiểu anh muốn nghe điều gì. Ninh Mịch đang nghĩ anh chỉ nhất thời nổi hứng muốn chịu trách nhiệm và xem cô như một trò đùa.
- Tôi không muốn thấy mặt cậu nữa.
Giờ đến lượt cô phũ phàng sau bao lần bị "em trai" thờ ơ, phớt lờ. Nếu là trước đây, anh sẽ dửng dưng khi nghe cô nói ra điều này, nhưng bây giờ Tần Lãng lại cảm thấy rất khó chịu.
Anh vội nắm tay cô giữ lại, đồng thời đặt điện thoại vào tay Ninh Mịch rồi dõng dạc nói lớn để cô nghe rõ:
- Tôi thật sự rất nghiêm túc.
Cô cầm lấy điện thoại, theo phản xạ mà quay người nhìn anh, nhưng đối với cô việc một cậu nhóc mười tám tuổi đòi chịu trách nhiệm chẳng khác nào một câu chuyện cười.
- Đừng gặp nhau nữa.
Lời đau lòng cô cũng đã thốt ra, những tưởng lần này có thể kiêu hãnh rời đi, nào ngờ cô bất chợt nghe thấy giọng nói của cô bạn thân Yến Thời:
- Mịch Mịch yêu dấu, cậu vẫn chưa về sao?
Bác sĩ khoa mắt Tô Yến Thời từ cổng bệnh viện bước ra, nhìn thấy cô vẫn còn ở đây nên đã cất tiếng gọi. Sự xuất hiện của mỹ nam bên cạnh cô đã khiến Yến Thời phải đặt ra dấu chấm hỏi:
- Mịch Mịch à, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-du-soi-vao-hang/2792845/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.