Tặng anh ánh mắt bực dọc, Ninh Mịch nói không lại anh. Cô muốn ám chỉ anh hãy thử đặt mình vào vị trí của cô để hiểu cảm giác, nhưng nào ngờ anh lại vô tri nói ra cảm nhận đầy tận hưởng của bản thân. Cô im lặng muốn bỏ đi nhưng Tần Lãng dày mặt chẳng nói chẳng rằng đã vội mở cửa xe rồi bế thốc cô trên tay. Cô giật mình vội ôm lấy cổ anh trong vô thức, khuôn miệng xinh đẹp cất lời:
- Cậu làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống.
Anh quả thật đã bỏ cô xuống, nhưng là xuống ghế ngồi trong xe rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Thuyết phục không được liền giở trò "bắt cóc" cô lên xe, em trai nhỏ ngày càng cả gan, chẳng còn biết kiêng nể gì nữa.
Cô vẫn nhất quyết không chịu khuất phục, Ninh Mịch vội đưa tay mở cửa xe, nhưng chưa kịp nhỏm người dậy thì anh đã ngồi vào ghế lái rồi nắm chặt tay cô giữ lại.
Tần Lãng kéo cô về phía anh, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, anh gian xảo liền bấm khóa chốt cửa để cô không thể thoát được. Ninh Mịch chau mày cố giật tay lại, cô nghiêm giọng:
- Cậu muốn gì đây? Mau mở cửa ra.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước liên tục đọng trên cửa kính xe ôtô. Hai người cứ thế nhìn nhau, anh nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi muốn đưa chị về.
Dù cô đang rất giận sau chuyện kinh hoàng anh đã gây ra với mình, nhưng Ninh Mịch không thể chối bỏ cảm giác xao xuyến mỗi khi gần bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-du-soi-vao-hang/2792839/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.