Biên tập: Mèo
“Đang phải dỗ đây.”
Giang Tuân nhìn chăm chăm vào hai tấm bưu thiếp được đưa tới trước mặt mình, nụ cười bên khoé môi Liêu Tuấn trên bức ảnh vô hình trung trông như đang cười nhạo anh.
Anh không nhận lấy, ngước mắt lên nhìn sang gương mặt Cố Ảnh: “Em nói gì?”
“Em nói giúp em tìm Liêu ——”
Cố Ảnh nói chưa hết lời thì đã bị anh hờ hững cắt ngang: “Em suy nghĩ cho kĩ đi rồi nói tiếp.”
Lúc Giang Tuân không cười nhìn ánh mắt anh rất lạnh, ánh mắt đấy của anh dán chặt vào mình như vậy thật tình khiến cô thấy hơi sờ sợ, đấy là chưa kể trong lời nói của anh còn mang ý đe doạ rõ ràng.
Trước đây Cố Ảnh cũng từng thấy sợ, chẳng phải sợ anh sẽ làm gì mình, mà chỉ sợ mình làm anh mất vui.
Nhưng mà bây giờ, cô không thấy sợ, ngược lại còn bị phản ứng này của anh ảnh hưởng nên chút cảm giác lo lắng rằng mình đến đây sẽ quấy rầy anh trong lòng tiêu tan đi hơn phân nửa.
“Em nghĩ kĩ rồi.” Cố Ảnh cố kìm nén nét cười trên mặt: “Nhưng em nghĩ là anh sẽ không cho em cơ hội nói ra đâu.”
Giang Tuân để ý thấy nét cười thấp thoáng trong mắt cô, nhướng nhẹ đầu mày: “Hoá ra em vui vẻ như vậy là vì đến đây được gặp thần tượng của mình có đúng không?”
“Đâu có.” Cố Ảnh cất hai tấm bưu thiếp vào lại túi xách, chuyển sang khoác tay anh: “Em đến đây gặp bạn trai em mà.”
“Thôi đừng nói với anh thế nữa.” Giang Tuân vốn đang định tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dat-tung-buoc/426888/chuong-45.html