Chương trước
Chương sau
Ban đầu, Thương Hoài cho rằng dựa vào thọ nguyên ba ngàn năm của mình, bất luận thế nào cũng có thể đợi được Đan Dao biến hóa thành hình người.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính.

Thương Hoài tu hành nghìn năm, giảng đạo nghìn năm, luyện tâm nghìn năm, một thân tu vi thông thiên triệt địa, sớm đã công đức viên mãn, đã đến lúc phi thăng tiên giới.

Đan Dao vĩnh viễn nhớ ngày hôm ấy, bầu trời Côn Lôn vạn dặm không mây bỗng nhiên sét mây giăng đầy, ngay cả bảy màu sáng quý của hồ Dao Quang lúc mặt trời mọc đều ảm đạm xuống.

Thương Hoài nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này chỉ cười nhạt một tiếng, quay ra nói với Đan Dao: "Ta cảm thấy cơ hội để ngươi biến hình sắp đến."

Đan Dao chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.

Thương Hoài trông Đan Dao không ngừng run rẩy ở dưới sấm sét, thở dài một tiếng.

"Tương truyền rằng không biết bao nhiêu vạn năm trước có cây trâm của thần tiên rơi xuống Côn Lôn, bởi vì bị ảnh hưởng của cái trâm ngọc này, Côn Lôn mới dần dần sinh thành linh mạch dưới đất không đâu hơn, mới có cảnh đẹp hồ Dao Quang lúc mặt trời mọc." hắn nói, "Trận lôi kiếp này cũng không hoàn toàn do một mình ta dẫn tới, không tránh khỏi liên quan có liên quan đến cây ngọc trâm kia. Lôi kiếp giáng xuống.. toàn bộ Dao Quang Tông đều sẽ hóa thành tro tàn."



"Đây cũng là nhân quả thôi." Thương Hoài vươn tay, bóp vỡ một đạo lôi kiếp đánh xuống.

Côn Lôn và Dao Quang Tông bởi vì cây trâm của thần tiên mà hưng thịnh, cũng bởi vì cây trâm của thần tiên mang tới họa kiếp.

"Ngươi vẫn luôn không có cách nào biến hình, đó là duyên phận chưa tới, hiện tại duyên phận đã đến rồi." hắn vừa dứt lời, một tia sét đánh thẳng xuống, Đan Dao cách hắn gần nhất không thể tránh được, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.

Thương Hoài gắng chịu một lôi kiếp, áo quần rách nát, máu thịt bả vai cháy đen nhưng sắc mặt vẫn thong dong tựa như cơn đau nặn lại cốt tiên với hắn mà nói không đáng kể chút nào.

Thân hoa của Đan Dao xoay vòng từng đường hoa văn màu vàng nhỏ tinh tế, dẫn ra lượng lớn linh khí xung quanh vọt tới phía nàng. Thương Hoài vung phất trần lên bố trí một đường kết giới bảo vệ bản thể của Đan Dao.

Toàn bộ dãy núi Côn Lôn đều rung động dưới ở lôi kiếp, đệ tử Dao Quang Tông dưới sự chỉ huy của học trò Thương Hoài rút khỏi núi Côn Lôn. Xa xa, Thương Hoài thấy Đan Mặc bay lượn trên không trung, đám đồ nhi của hắn đạp kiếm mà đứng, đang lo lắng nhìn hắn.

Thương Hoài truyền âm nói: "Mang đệ tử tông môn rút ra ngoài ba trăm dặm, không được đến gần."

Núi Côn lôn rung động càng lúc càng lớn, hồ Dao Quang nổi lên từng trận sóng nước giống như có vật gì bị lôi kiếp dẫn dắt muốn vọt ra khỏi mặt nước.

"Vật của thần tiên, ai không muốn? Cứ bị hủy đi như vậy thật đáng tiếc." Thương Hoài đưa tay ra nắm, mặt nước hồ Dao Quang tách ra, một cây trâm ngọc bảy màu sáng quý vọt ra khỏi mặt nước.

Hắn giương tay lên, trâm ngọc liền xé toạc không khí, bắn thẳng vào trong mây sét.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mây sét tiêu tan hơn phân nửa.

Kiếp nạn thành tiên tất nhiên phải dùng vật của thần tiên để phá giải.

Trâm của thần tiên mang lôi kiếp mạnh mẽ tới, bây giờ nó bị hủy hoại rồi, họa kiếp tự nhiên cũng không nên tồn tại.

Về phần một ít lôi kiếp còn sót lại vừa hay có thể giúp người nặn thành tiên cốt.

Đối mặt với tia sét mạnh mẽ cuồn cuộn phía chân trời, Thương Hoài mỉm cười, bay lên nghênh đón.

Đan Dao tỉnh lại đã thấy mình bị một cái kén to lớn sáng vàng bao lấy, nàng mờ mịt cúi đầu lại nhìn thấy bản thân mọc ra ngón tay. Đan Dao đưa tay chọc một cái, kén sáng vàng liền póc một cái nứt ra, nàng đi ra từ trong kén sáng, mặc quần đỏ, chân ngọc đỏ, mái tóc đen xõa tung.

Đan Dao vừa liếc mắt đã thấy Thương Hoài, hắn mỉm cười đứng ở nơi đó, trong tay cầm một cây trâm ngọc.

Hắn đổi thành một bộ y phục trắng, khuôn mặt vẫn như trước, Đan Dao lại cảm thấy hơi thở của hắn có gì đó khác trước.

"Đừng lo lắng, tông môn chưa bị hủy, tất cả đều mạnh khỏe." Thương Hoài dùng ngón tay thon dài vén tóc cho Đan Dao, cài trâm ngọc vào giữa tóc của nàng.

"Ngươi có muốn đi cùng ta đến tiên giới?" Thương Hoài hỏi.

Đan Dao lúc này mới phát hiện, trong hồ Dao Quang chẳng biết từ lúc nào đã vươn ra một cái thang nối với trời, nối với phía chân trời xa khôn cùng.

"Nhưng.. ta chưa phải là thần tiên?" Đan Dao chần chờ nói.

"Ngươi lớn lên trong hồ, hưởng tiên khí, lôi kiếp vừa rồi lại giúp ngươi tạo thành tiên cốt, tất nhiên có thể phi thăng cùng ta." Thương Hoài nói, "Chỉ là sau khi đến tiên giới rồi sẽ không có thời gian gặp Đan Mặc và đám đồ nhi của ta nữa."

"Chuyện người nói nhận ta làm đồ đệ còn giữ lời không?" Đan Dao ngẩng đầu nói.

"Ngươi nghĩ ta không giữ lời?" Thương Hoài nhướng mày lên.

Đan Dao mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt cúi đầu nhỏ giọng nói thì thầm: "Nhưng ta không muốn làm đồ đệ của người chút nào."

Không biết Thương Hoài có nghe thấy được những lời này không vẫn cứ mỉm cười.

"Đi thôi." hắn vươn tay với Đan Dao, "Mọi chuyện tới tiên giới trước rồi nói."

Đan Dao kéo tay Thương Hoài, chợt nhớ tới chuyện gì hỏi: "Năm đó người thấy ta, thật sự chỉ tính ra duyên thầy trò của hai ta?"

"Duyên phận thế gian thay đổi khôn lường, làm sao ta có thể cái gì cũng tính được?" Thương Hoài liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.