Chương trước
Chương sau
Khương Phàm cưỡng ép phóng thích Chúng Sinh Tạo Hóa, chính là thời điểm mệt mỏi, nương theo trận bạo tạc thảm liệt, mũi lôi tiễn đầu tiên đã đánh vào phía sau lưng, ngay sau đó mũi thứ hai, mũi thứ ba, mũi thứ tư...

Mười hai liên phát, thoáng cái bắt chụm!

Giờ khắc này uy thế lôi điện cơ hồ muốn vượt qua cực hạn bát trọng thiên bước lên cửu trọng thiên.

Khương Phàm bị tàn nhẫn đánh bay, huyết nhục bay lả tả, phía sau thân thể chỉ còn lại hài cốt, da thịt đã hoàn toàn tan rã, nội tạng ở bên trong đều bị vỡ nát mảng lớn.

Một màn đẫm máu bi thảm này để Bán Thánh vừa mới khôi phục lại từ trong nổ tung và tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lại đánh nhau?

Một phân một hào đều không nghỉ ngơi sao?

Mà Liêu Thiên Hoa đã chết bất đắc kỳ tử, Khương Phàm thì thảm trạng, cũng lần nữa để cho chiến trường dậy sóng, tất cả mọi người không lo được rung động trước bi tình Bán Thánh tự bạo trước đó, mà là khẩn trương tiếp cận chiến trường đã thay đổi trong nháy mắt.

- Bành Bá, tiếp tục đấtn công, tuyệt đối không nên để hắn niết bàn khôi phục.

Chu Nguyên Cơ phóng tới, lao thẳng đến Khương Phàm.

Hắn làm đại tướng hoàng thất, ban đầu là muốn gánh chịu trách nhiệm chủ công, càng tưởng tượng chỉ dẫn chiến cuộc, kết quả lại liên tiếp bị núi lớn chiếu cố, từ đầu đến cuối đều không có phát huy ra thực lực.

Mắt thấy ba vị Bán Thánh liên tiếp chết thảm, sự tức giận của hắn đã lên đến cực hạn.

Toàn thân hắn phun trào ra ba cái vòng xoáy.

Một vòng xoáy là thôn phệ, cướp đoạt hết thảy năng lượng trên chiến trường, bao gồm cả năng lượng Triệu Không Tịch tự bạo, năng lượng lôi triều tán loạn, thậm chí là bao gồm mặt đất đang rung chuyển, đều không ngừng liên tục hóa thành năng lượng, giống như hàng ngàn con sông đang đổ vào biển, dâng trào đi qua.

Một vòng xoáy là sinh mệnh, bản thân Cửu Thiên Huyền Hỏa diễn biến khí tức sinh mệnh, rót vào cơ thể, đốt lên mỗi một tế bào, chiến khu điêu luyện kích phát ra chiến ý cường thịnh, cảnh giới mãnh liệt trùng kích về bát trọng thiên đỉnh phong, cơ hồ muốn bước lên cửu trọng thiên.

Một vòng xoáy là tử vong, theo năng lượng thôn phệ không ngừng liên tục hội tụ, vòng xoáy tử vong tiếp tục tăng vọt, giống như đang biến thành một cái lỗ đen, tĩnh mịch im ắng, phảng phất nối liền với hắc ám trong hư không vô tận, sau đó lại kết nối cùng hư không tại Cửu U Địa Ngục.

Nơi xa, Bành Bá điên cuồng phóng thích ra năng lượng, mặc dù cảnh giới bị áp chế, nhưng quy mô khí hải vẫn còn, cao hơn Niết Bàn gấp mấy lần, hoàn toàn có thể phóng thích mà không có chút kiêng kỵ nào.

Lôi triều lao nhanh diễn biến thành lôi hải bao phủ lấy hố sâu, dữ dằn mà chói mắt.

Cả cuộc đời hắn cho đến hôm nay đều không có điên cuồng qua như vậy, hắn không quan tâm bất cứ thứ gì mà thúc giục Lôi Long chiến cung, lại lần nữa phóng thích mười hai mũi sát tiễn, xuyên qua không gian, lao thẳng đến Khương Phàm đang nằm nhoài trong phế tích.

Khương Phàm bị trọng thương, lôi triều bá đạo xé nát da thịt, sau đó lại còn lưu lại trong thân thể, ngăn chặn lấy khôi phục.

Càng quan trọng hơn là ý thức cũng bị trọng thương, để hắn đau đớn hoảng hốt, cơ hồ muốn ngất đi.

- Khương Phàm, đứng dậy!!

Sí Thiên giới nơi đó rốt cuộc cũng đã sốt ruột.

Lôi tiễn đã phát xạ, Chu Nguyên Cơ sắp giết tới, Khương Phàm lại không đứng lên, chỉ sợ thật muốn nguy hiểm.

- Giết! Giết giết giết!

Trong đội ngũ Xích Thiên Thần Triều lo lắng càng kích động, hận không thể tự mình là Chu Nguyên Cơ, giết tới trước mặt Khương Phàm, chặt đầu hắn xuống.

Toàn trường vừa mới oanh động đã nhanh chóng an tĩnh, mấy triệu người nín thở định thần, tiếp cận sắp chiến trường tuyệt sát.

Phải kết thúc sao?

Thật phải kết thúc sao?

Thiên Cực giới, Phù Tang Thần Cung và các hoàng đạo âm thầm kinh ngạc, bọn ngu xuẩn này lại thật sắp giết chết được Khương Phàm rồi?

Dù sao cũng hơi ngoài ý muốn.

Ầm ầm!!

Mười hai mũi sát tiễn kéo lấy lôi triều sáng chói, khủng bố tuyệt luân, xé rách không gian, trong chốc lát giết tới trước mặt Khương Phàm, theo Bành Bá khống chế, bỗng nhiên lôi uy quấn quanh, tầng tầng tăng vọt, lôi tiễn hóa thành Lôi Long.

Uy thế, năng lượng hủy diệt bá liệt, tinh chuẩn lao chỗ Khương Phàm tới trong phế tích.

- Giết!!

Chu Nguyên Cơ đã giết tới gần!

Theo vòng xoáy sinh mệnh tiếp tục vững chắc chiến khu, hắn chịu đựng lấy vòng xoáy thôn phệ không ngừng liên tục đưa tới năng lượng mênh mông, lại ở trong chớp mắt, toàn bộ đều rót vào vòng xoáy tử vong.

Vòng xoáy tăng vọt, xuyên suốt U Minh.

Chu Nguyên Cơ gắt gao nắm chặt chiến đao, dẫn dắt khí tức tuyệt vọng bên trong vòng xoáy tử vong, chém tới Khương Phàm.

Một kích này, ẩn chứa Ý Chí Tử Vong, một khi trúng mục tiêu, nhất định sẽ chém đoạn sinh tử, để Khương Phàm triệt để đánh mất cơ hội Niết Bàn.


Trong ý thức hỗn loạn của Khương Phàm loé lên mấy tia ánh sáng nhạt, tại giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, đã cưỡng ép tỉnh táo lại.

Sát chiêu cường đại liên tiếp kéo đến đã để hắn giật mình cram nhận được nguy hiểm, giờ khắc này muốn phản kích khẳng định không còn kịp nữa rồi, ngay cả Niết Bàn cũng không còn kịp.

Nhưng... trong miệng Khương Phàm còn ngậm lấy một vật.

Cấm Nguyên Châu!

Là Cấm Nguyên Châu mà trước đó Dạ An Nhiên đưa cho hắn!

Cấm Nguyên Châu vỡ vụn, mê quang không gian khuấy động vạn mét.

Không biết là bản thân viên Cấm Nguyên Châu này đã đặc biệt, hay là bởi vì được Thế giới Ngũ Hành ảnh hưởng mà trở nên đặc biệt, vậy mà trong chốc lát phạm vi ảnh hưởng đã vượt qua mười ki-lo-mét, lại cường thế đọng lại không gian, đè Lôi Long cùng Tuyệt Đao đang giết tới gần lại.

Bởi vì năng lượng lôi điện quá mạnh, Tuyệt Đao càng có thể chém chết sinh tử, bọn chúng lại còn yếu ớt tiến về phía trước ở bên trong không gian đang ngưng cố.

Nhưng, đối với Khương Phàm mà nói, áp chế như thế này đã đủ rồi.

Khương Phàm bỗng nhiên phát động liệt diễm dâng trào khắp toàn thân, Niết Bàn ảo diệu thức tỉnh, máu thịt trên cơ thể nhanh chóng ngưng tụ, tinh khí thần hồn trở lại đỉnh phong, hài cốt răng rắc giòn vang, hắn hóa thân thành Chu Tước bay thẳng lên trời.

- Cái gì!

Không khí khẩn trương tại toàn trường tùy theo đó mà sôi trào, bọn hắn khó có thể tin được mà nhìn đến trung tâm chiến trường.

Tại sao lôi tiễn lại dừng lại?

Tại sao Chu Nguyên Cơ lại bất động?

Tại sao Khương Phàm còn đang thức tỉnh, còn đang diễn biến Yêu Thể?

Thánh Tổ Cổ Hoa la thất thanh:

- Cấm Nguyên Châu! Khương Phàm còn có Cấm Nguyên Châu!

- Cấm Nguyên Châu? Đáng chết!

Đám người Xích Thiên thần triều ở trên không trung giận dữ gầm thét, nhịn không được liền muốn giết qua.

Nhưng...

Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước, không đợi thân thể khôi phục toàn diện đã liền giương cánh lăng tiêu, hoành hành trong không gian bị giam cầm.

Chu Nguyên Cơ còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì thì

Khương Phàm đã giết tới gần.

Lúc này... Cấm Nguyên Châu đã dài đến chín giây cực hạn!

- Giết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.