Chương trước
Chương sau
Rống!

Từ Chính Chân cuồn cuộn nơi lồng ngực, hắn phát ra tiếng gầm thét, chiến khu màu vàng giống như một con Hoàng Kim Hùng Sư, thanh triều như chấn động cả đại dương, đối diện che mất Khương Phàm.

Đây cũng là truyền thừa của Kim Luân vương phủ, bá đạo tuyệt luân, có thể so với lôi triều hủy diệt.

Khương Phàm bị bao phủ, lại không nhìn vết thương thảm liệt mở ra trên cơ thể, hắn vẫn tiếp tục kéo dài tấn công mạnh.

Trọng quyền bạo kích, ngàn vạn yên tĩnh, Chu Tước Đọ Thiên Thuật, chấn động Chư Thiên.

Từ Chính Chân liên tục tháo chạy, hắn gian nan chống cự nhưng rốt cuộc cũng tán loạn, trong lúc thoáng qua đã bị Khương Phàm nắm lấy cơ hội, một trọng quyền đánh thẳng vào ngực.

Ngực của Từ Chính Chân lõm vào, ho ra đầy máu, thân thể chật vật bay ngược.

Nhưng, đối mặt với thế công bén nhọn như vậy của Khương Phàm, hắn còn chậm chạp không có ổn định hoàn toàn từ trong Tinh Thần Đại Táng, mà bây giờ chiến khu có thể làm được đến trình độ này đã cực kỳ khó có được.

- Lão già vẫn rất khó chơi! Đón thêm một kích này của ta!

Khương Phàm cất bước phóng tới, đột ngột nhảy lên, yêu hỏa sôi trào, sát uy cuồn cuộn, Bác Thiên Thuật ngưng tụ văn ấn Chu Tước tại hai tay, truyền thừa, tuyệt kỹ, chiến ý lay trời.

- Giết!! Lão phu Từ Chính Chân của Kim Luân vương phủ, tử chiến không lùi!

Từ Chính Chân già nua chật vật, lại giống như Phong Sư, cưỡng ép ổn định, không có lựa chọn phòng ngự, mà là kích thích quyền sáo trên hai tay nhanh chóng diễn biến, hóa thành hai thanh chiến đao màu vàng, kim quang sáng chói, cắt đứt không gian, phía trên giống như có ngàn vạn kim lôi quấn quanh.

Oanh!

Ầm ầm!!

Hai tay ngạnh kháng kim đao.

Tiếng oanh minh chói tai giống như là Thiên Thần rèn sắt.

Khương Phàm bá đạo cường hoành chấn vỡ nát kim đao, móng vuốt bén nhọn khuấy động yêu hỏa cuồng bạo đánh về phía đầu Từ Chính Chân.

Nhưng... Không trung cuồn cuộn lôi triều, phấp phới trên khung trời, cường quan chói mắt chiếu thấu khắp nơi.

Phó các chủ Chân Thiên Các, Bành Bá thoát khốn, lấy máu tươi làm dẫn, dẫn bạo lôi triều đầy trời, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc cứ như muốn đánh vỡ nát cả vùng không gian này.

Lôi Long cung tiễn phát ra tiếng long ngâm chân thực, toàn bộ mấy chục viên thú nguyên ở phía trên đều phát sáng, giống như là khôi phục Lôi Thú cuồng bạo.

Ong ong ong!

Mười hai mũi lôi tiễn thoáng ngưng tụ, trong chốc lát đã chấn động đất trờ, thoát cung nổ bắn ra.

Lôi triều rung chuyển, không gian nhượng bộ.

Mười hai mũi lôi tiễn cơ hồ chớp mắt đã liền đến, đánh về phía Khương Phàm.

Bị buộc đến đường cùng, Từ Chính Chân quả quyết liền muốn rút lui, khóe mắt liếc qua nhìn không trung, nói lời cảm tạ với lão bằng hữu Bành Bá.

Nếu như lôi tiễn không đến, hắn đều muốn cân nhắc tự bạo cùng Khương Phàm đồng quy vu tận.

Nhưng... trong kịch biến bất chợt này, phản ứng của Khương Phàm lại vượt qua những gì Bành Bá cùng Từ Chính Chân đoán trước.

Hắn không có tránh!

Cho dù đã giật mình trước nguy hiểm, nhưng vẫn không có tránh!

Cứ việc cảm nhận được uy lực và năng lượng của lôi triều, nhưng chính là không có tránh!

Trong nháy mắt, Khương Phàm đã thôi động Bát Hoang Chiến Trụ ngưng tụ tại sau lưng, diễn biến áo giáp cứng cỏi, chuẩn bị nghênh đón bạo kích, cùng lúc đó, hai tay cũng đều không giảm tấn công chút nào, hắn tiếp tục đè ép chấn vỡ nát kim đao, khuấy động yêu hỏa mênh mông, rắn chắc đập vào trên đầu Từ Chính Chân.

Từ Chính Chân đang muốn dời đầu đi chỗ khác nhưng lại giống như quả dưa hấu nhận phải trọng kích, vỡ nát ngay tại chỗ.

Gần như là đồng thời, mười hai mũi lôi tiễn đã cường thế quấn quanh, hóa thành Lôi Long lao nhanh, đánh vào phía sau lưng Khương Phàm.

Bát Hoang Chiến Trụ cường thế ngưng tụ, nhưng va chạm kinh khủng lại rung chuyển nội tạng.

Khương Phàm run rẩy, bị vô tình đánh bay ra ngoài, ngực bụng cuồn cuộn, máu tươi hòa với thịt nát mà phun ra từ chỗ thủng, đau đớn không chịu nổi.

Nhưng sau khi rơi xuống đất lại nảy lên mấy chục lần, cơ thể lại dâng lên, nổ bắn ra khung trời.

- Không...

Kim Luân vương phủ rên rỉ, nhiệt lệ cuồn cuộn trên mặt bọn hắn, khó mà tiếp nhận được chuyện tộc lão chết bất đắc kỳ tử.

Quá đột nhiên!

Cũng quá ngoài ý muốn!

- Từ Chính Chân!

Triệu Không Tịch vừa thoát khỏi núi lớn ngăn cản, khi vừa bay lên không hắn đã liền nhìn thấy một màn thảm liệt ở phía dưới.

Sắc mặt Chu Nguyên Cơ, Liêu Thiên Hoa đại biến, lại chết một người nữa rồi?

- Đáng chết, phụ mẫu nó, đáng chết!!

Bành Bá ảo não tức giận, nếu như vừa rồi năng lượng mạnh hơn chút, nếu như vừa rồi lại sớm rời khỏi một chút, nếu như mình không cưỡng ép can thiệp mà là để Từ Chính Chân tự mình ứng phó, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bi kịch như bây giờ.

Là hắn đã hại Từ Chính Chân!

Khương Phàm bay lên mấy ngàn thước trên không, lồng ngực nhấc lên, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lay động suýt chút nữa rơi lại xuống dưới, nhưng hắn không lo được thương thế, nhanh chóng cưỡng đề tinh thần, hai tay giơ cao, ý thức khống chế Thái Tổ sơn cùng toàn bộ tám mươi mốt tòa Đại Sơn Thượng Cổ bay lên không.

Núi lớn lay động, khí lãng cuồn cuộn, giống như Thượng Cổ Thần Binh không thể phá vỡ, sôi trào lên uy thế hùng hậu, cuồng kích bầu trời chặn đánh đối thủ, hỗn chiến với bọn người Chu Nguyên Cơ.

- A a a!

Đám người Chu Nguyên Cơ tức giận đến không thể nào kiềm chế được, những ngọn núi này quá vướng bận.

Trước đó xem khi chiến còn chế giễu đám ngu xuẩn kia lại bị một đám tảng đá kiềm chế, cho đến khi tự mình bị đặt sâu trong trong đó, mới rõ ràng cảm nhận được những ngọn núi này đáng sợ đến thế nào, nhìn thì cao mấy trăm mét, nhưng lại có uy thế khủng bố như vạn mét, lấy thực lực cường hãn của bọn hắn, vậy mà lại chỉ có thể đánh lui, không cách nào hủy diệt được.

Cái này đã kềm chế bọn hắn phát huy cực lớn.

- Đều thất thần làm gì, đánh cho ta!

Khương Phàm ở phía xa quát lên:

- Quên lời ta nói rồi? Muốn sống đi ra khỏi Đại La sơn, nhất định phải giết ta trước khi ta săn giết các ngươi!

Ầm ầm!

Liệt diễm tuôn ra, bao phủ núi lớn.

Núi lớn lay động, ầm ầm vang động cả trời, thổ triều cuồn cuộn hỗn hợp với liệt diễm vô tận lại đốt ra dung nham.

- Chỉ cần tới gần Khương Phàm, những ngọn núi lớn đáng chết này sẽ mất đi hiệu quả! Theo ta giết!!

Chu Nguyên Cơ cao giọng thét lên ra lệnh, kích phát liệt diễm bành trướng, nắm chặt chiến đao cuồng dã chém vào, đại khai đại hợp nghênh kích núi lớn hỗn loạn.

- Một khi bị Khương Phàm khóa chặt, lập tức liều chết cuốn lấy hắn! Bành Bá, lợi dụng tốc độ, rời khỏi núi lớn, tập kích Khương Phàm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.