Chương trước
Chương sau
Hào quang sáng chói, thanh triều ù ù, thâm không rung chuyển, càng là vang vọng dãy núi.

Một màn nhìn rung động này, tựa như một đám sao băng.

Không đúng!!

Đây chính là thật!!

- Chú ý né tránh!

Chu Nguyên Cơ hét lớn, huy động liệt diễm nhấc lên đao cương đánh về phía một viên đại tinh đang đập tới.

Ầm ầm, oanh minh kịch liệt, trời rung đất chuyển, đao cương tán loạn, vòng xoáy băng tán, đại tinh bị bổ ra, những mảnh vỡ rơi xuống đầy trời, nhưng Chu Nguyên Cơ cũng bị chấn động mãnh liệt cưỡng ép đánh lui.

Mà đây chỉ là mới bắt đầu, lít nha lít nhít đại tinh từ trong thâm không vô tận đụng đi ra, bao phủ toàn bộ chiến trường Đại La sơn.

Sắc mặt Chu Nguyên Cơ, Triệu Không Tịch đại biến, bọn hắn nhanh chóng né tránh, nhưng đại tinh bành trướng, số lượng lại nhiều vô kể, liên miên bất tuyệt oanh kích tới khiến cho bọn hắn chật vật nghênh chiến, ẩn núp bốn chỗ.

Đại La sơn lay động kịch liệt, xiềng xích trên mặt đất đều bị vô tình oanh kích, bụi mù vô biên, giống như con sông lao nhanh bao phủ cả dãy núi.

Dưới sự hỗn loạn cùng khẩn trương, bọn hắn từ hơn năm ngàn mét trên bầu trời rơi xuống mặt đất.

Đúng vào lúc này, Khương Phàm lại bước ra từ tinh không, trong tay bóp lấy Ô Phong nửa sống nửa chết, sau đó ăn vào một viên thuốc:

- Tinh Thần... Đại Táng...

Trong chớp mắt, tinh không ngưng kết, bất luận là tinh thần đang rơi xuống, hay là tinh thần vẫn đang ở trong thâm không, đều tại thời khắc này tỏa ra cường quang vạn trượng, sụp ra vết nứt dày đặc.

Ánh sáng quá thịnh, chiếu rọi đến ngàn dặm, ngay cả rất nhiều Thánh Linh đều bị đâm đến mở mắt không ra.

Ầm ầm!!

Tinh thần nổ lớn!

Hàng trăm hàng ngàn, tập thể dẫn bạo!

Mỗi một viên tinh thần bạo tạc đều giống như long trời lở đất, đồng thời dẫn bạo lẫn nhau, đánh rách tả tơi càn khôn, rung chuyển đại đạo, phảng phất có thể vỡ nát tất cả mọi thứ trong không gian trăm dặm, ngay sau đó hình thành nên năng lượng chôn vùi, hủy diệt dân chúng, sụp đổ hư không.

Đại La sơn bị chôn vùi vô tình, xiềng xích giăng khắp nơi đều cuồng bạo nhấc lên, cuồng kích về bốn phương tám hướng.

Thanh triều bạo động như hàng vạn tia lôi đình cuồng kích đến mấy trăm dặm; bụi mù cuồn cuộn như biển động sôi trào bao phủ cả đất trời.

Tinh thần chôn vùi, năng lượng vô biên, hoàng tộc hoàng đạo ở không trung đứng chịu mũi sào, bị đối diện bao phủ.

Đám khán giả xem náo nhiệt xung quanh vội vàng không kịp chuẩn bị, đều bị cuồng bạo hất tung bay, mười mấy vạn người cùng thú đều giống như trời mưa rơi vãi ra ngoài, có chút thậm chí đã bạo thể tại chỗ, hóa thành mưa máu bay xuống.

Khương Phàm bỗng nhiên suy yếu, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt, toàn thân đều đổ mồ hôi, Tinh Thần Đại Táng đối với hắn mà nói là tiêu hao quá lớn, gần như trong nháy mắt đã ép khô hắn.

Nhưng trong miệng sớm đã ngậm lấy đan dược, mà còn là thánh đan, mênh mông năng lượng nhanh chóng tràn ngập toàn thân, để hắn trong vòng một phút ngắn ngủi đã khôi phục lại đỉnh phong.

Tại một phút đồng hồ tàn phá này, chiến trường Đại La sơn đã triệt để biến thành phế tích, hơn mười dặm xung quanh đều bị thanh lý không còn gì nữa, cơ hồ còn muốn tác động đến những thành mới kia.

Bọn người Chu Nguyên Cơ tản mát trong phế tích, xác thực mà nói thì hẳn là hố sâu.

Đại La sơn ban đầu nguy nga vạn mét, bây giờ lại đã tung hoành hơn trăm dặm, hố to sâu đến vài trăm mét.

Bên ngoài nhìn nhìn thấy đã giật mình, bọn người Chu Nguyên Cơ thân ở trong đó càng là đầy rung động.

Đây chỉ là thực lực bát trọng thiên sao?

Uy lực và năng lượng như thế, cho dù là cửu trọng thiên đều làm không được!

Đó lại là thứ vũ khí gì?

Khương Phàm từ nơi nào lại lấy được vũ khí tinh không khủng bố như thế?

Mà... đây thật sự là vũ khí sao?

Vì sao không nhìn thấy bất kỳ vết tích của vũ khí nào!

Bọn hắn máu me khắp người, lộ ra bạch cốt âm u, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, nếu như không phải chiến khu Bán Thánh cao cấp hơn Niết Bàn cảnh, rất có thể bọn hắn đã bị Khương Phàm diệt sạch chỉ trong một chiêu!

- Sinh tử chiến, chính thức bắt đầu? Các ngươi... Chuẩn bị xong chưa!

Sau khi Khương Phàm khôi phục đỉnh phong hắn cũng đã không chần chờ chút nào, khống chế toàn thể Đại Sơn Thượng Cổ khôi phục, ngọn núi oanh minh, tăng vọt lên vài trăm mét, phun trào mấy triệu tấn bụi mù kéo về phía bốn phương tám hướng không khác gì là hỗn chiến.

- Tránh khỏi đám núi đá đáng chết này.

Chu Nguyên Cơ cao giọng nhắc nhở, nhưng mới vừa may mắn còn sống sót từ trong cuồng triều tinh thần, bọn hắn đều đã bị thương nặng, suy yếu càng chật vật, năng lượng trong khí hải đều đã bị mất đi rất nhiều.

Cho dù bọn hắn cứ việc vô cùng không cam lòng, nhưng vẫn bị núi đá bao phủ lại.

Khương Phàm phát động yêu hỏa ngập trời, diễn biến ra các loại hư ảnh như Thiên Bằng, chim Loan, Khổng Tước,… lấy Phục Thiên Thuật nhanh chóng lao xuống, đuổi giết Kim Thân của Kim Luân vương phủ kia.

Từ Chính Chân phát sáng toàn thân, từ hài cốt đến da thịt đều là màu vàng óng ánh, mỗi tấc máu thịt đều khuấy động lực lượng tựa như là hủy diệt.

Hắn đang điên cuồng đánh tan ba ngọn núi lớn, không đợi kịp thở dốc thì đã giật mình đến nguy hiểm, lập tức thiêu đốt huyết khí, từ toàn thân dâng lên phù văn màu vàng, xen lẫn thành cái chuông vàng nguy nga.

Phù văn sáng chói, dâng lên năng lượng kinh khủng, chuông vàng nguy nga, to lớn, hùng hậu như núi.

Oanh!

Khương Phàm nhanh chóng lao xuống, Phục Thiên Thuật lấy uy lực săn giết dân chúng, bạo kích chuông vàng.

Chuông vàng lắc lư mãnh liệt, giống như là Thiên Hoàng Chung đang oanh minh, phát động ra sóng âm mãnh liệt, hố sâu và mặt đất kịch liệt chập trùng như thuỷ triều, cuốn lên cát đá đầy trời.

Đây là đỉnh cấp võ pháp của Kim Luân vương phủ, phòng ngự tuyệt đối, có thể chặn đánh đả kích trí mạng, nghênh đón uy lực thiên lôi, nhưng, bây giờ Từ Chính Chân quá mệt mỏi, hắn vội vàng chống lên kim chung kém xa một phần mười khi ở trạng thái đỉnh phong, cho nên khi bị Phục Thiên Thuật Trận va chạm cuồng bạo đã bị diệt vong ngay tại chỗ.

Khương Phàm không ngừng tấn công, hắn mang theo hung uy cùng liệt diễm tràn ngập đất trời giết tới trước mặt Từ Chính Chân.

- Đến đây, lão phu chả lẽ lại sợ ngươi? Đến đây!

Hai tay Từ Chính Chân mang theo quyền sáo, giống như hai vầng mặt trời nở rộ ra cường quang vô tận, chiến khu càng giống như Cửu Chuyển Kim Thân, mỗi tấc máu thịt đều khuấy động lên lực lượng hủy diệt.

Ầm ầm!!

Trận oanh kích mãnh liệt giống như là hai viên sao chổi va vào nhau, trong chốc lát đã nổ tung ra sóng âm chân thực, khuấy động không gian, nương theo liệt diễm cùng kim quang mà khiến cho đại địa bạo động.

Từ Chính Chân run rẩy bị đánh bay đi.

Khương Phàm rơi xuống đất, đại khai đại hợp tấn công mạnh, lực giơ tay nhấc chân đều có thể bạt núi, đánh Từ Chính Chân liên tục tháo chạy, chiến khu cứng cỏi đều liên tục lõm vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.