Chương trước
Chương sau
- Chúng ta phải quan tâm không phải tương lai có thể giết ta hay không, mà là trước khi giết ta, các ngươi có còn mạng hay không!

Khương Phàm đưa tay lắc một cái, sau đó bắt Diệp Trục Thiên trong thanh đồng tiểu tháp đi ra:

- Ai muốn hại ta, tốt nhất nên trực tiếp giết chết, không đánh chết ta, ta giết chết các ngươi!

- Diệp Trục Thiên? Hắn chết rồi!!

Toàn trường oanh động, biểu tình của tất cả mọi người cũng thay đổi.

Khương Phàm thật sự giết Diệp Trục Thiên??

Bọn hắn còn tưởng rằng Khương Phàm chỉ là bắt, tương lai dùng để đàm phán, kết quả... Giết??

- Ngươi điên rồi??

Ánh mắt Điêu Lãnh Phong đều đung đưa, giết Diệp Trục Thiên?

Giết truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu?

Cái này không phải khiêu khích, đây là tuyên chiến với Thái Cổ Thần Miếu!

- Ta cảnh cáo các ngươi, chớ chọc ta! Ta cũng nhắc nhở các ngươi, ta không sợ các ngươi! Đừng quản ra ngoài thế nào, tại Thượng Thương cổ thành này, ai là thợ săn ai là con mồi, còn chưa định được!

Khương Phàm thu thi thể Diệp Trục Thiên vào thanh đồng tiểu tháp, ánh mắt lăng liệt đảo qua các cường giả hoàng tộc hoàng đạo ở toàn trường.

- Đây không phải là tên điên, đây rõ ràng chính là không muốn mạng.

Rất nhiều người kinh sợ lui lại mấy bước, khi một người điên lại mạnh mẽ lại không muốn mệnh lại không quan tâm tới bất cứ thứ gì, vậy thì thật sự rất nguy hiểm.

- Gia hỏa có ý tứ.

Lan Đạo hứng thú nhìn nhiều mấy lần.

Khương Phàm nghênh tiếp ánh mắt Lan Đạo:

- Ngươi liên quan thế nào với Lan Nặc?

- Ngươi biết Lan Nặc?

Nụ cười nhạt ý trên mặt Lan Đạo tản ra.

- Nàng tên Lan Nặc?

Các hoàng đạo khác đồng loạt nhìn sang, phe phái Lan gia lại ra thêm Thiên phẩm, đây là muốn cạnh tranh cùng phe phái Đông Hoàng sao?

- Khương Phàm! Câm miệng ngươi lại!

Lan Nặc lập tức cảnh giác, từ đầu đến cuối nàng đều không có khiêu khích, chính là sợ Khương Phàm nói bậy, không nghĩ tới hắn lại chủ động gây sự.

- Nàng không có nói với ngươi quan hệ giữa chúng ta?

Khương Phàm dùng một loại ngữ khí quái dị kích thích Lan Đạo.

- Các ngươi liên quan thế nào?

Ánh mắt Lan Đạo lạnh lùng, đây chính là nữ tử hắn theo đuổi, càng là thê tử hắn đã định.

- Khương Phàm, đừng nói lung tung!

Bọn người Lan Nguyệt cũng cảnh cáo Khương Phàm.

Các phương nhìn Khương Phàm, lại nhìn vị kia Lan Nặc, thể hiện đều đặc sắc.

- Xem ra là chưa nói qua. Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, đừng chú ý tới nàng, ngươi không được.

- Các ngươi, liên quan thế nào!

Lan Đạo đi đến phía trước, ngữ khí đều chìm xuống mấy phần.

- Quan hệ giữa chúng ta, chính là mặc kệ ngươi làm cái gì, cũng không thân mật bằng chúng ta.

- Khương Phàm! Ngươi câm miệng cho ta!

Lan Nặc giận dữ mắng mỏ, đưa tay chỉ vào hắn, cảnh cáo hắn đừng nói lung tung.

- Khương Phàm, ngươi còn ngại kẻ địch mình không đủ nhiều sao?

Lan Nguyệt quát lớn, cái gì gọi là thân mật?

Ai thân mật cùng ngươi!

- Các ngươi đều biết hắn? Biết lúc nào!

Lan Đạo chất vấn bọn người Lan Nặc.

Chẳng lẽ là tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn sao?

Thế nhưng không phải cổ tộc nơi đó không cho phép có giao lưu cùng thế lực bên ngoài sao?

Xem dáng vẻ bọn hắn, nào chỉ là biết, thậm chí đều có thể xảy ra một chút gì rồi.

Chờ chút!

Mặc kệ làm cái gì cũng không thân mật bằng bọn hắn?

Chẳng lẽ, nàng đã thất thân?

Nghĩ tới đây, đáy mắt lạnh lẽo của Lan Đạo lập tức hiện lên tia tàn nhẫn.

Tất cả mọi người đều hào hứng, đang mong đợi trò hay.

Khương Phàm cười nhạt:

- Các ngươi là tới nghe Bát Quái, hay là tới tìm bảo?

- Khụ khụ...

Trước cung điện vang lên một mảnh tiếng ho khan, mọi người che giấu xấu hổ, tập trung vào cánh cửa.

Nhưng... thời điểm mọi người ở đây thu hồi lực chú ý, địa tầng dưới chân bọn hắn đột nhiên bạo động, kịch liệt nhấc lên, cuồng bạo che mất tất cả mọi người.

Tầng đất xung quanh hố sâu như bài sơn đảo hải đè ép xuống, cả hố sâu mai táng bổ sung, cũng để tất cả mọi người đặt ở địa tầng ba ngàn mét trở xuống.

Vừa rồi Khương Phàm cũng không phải đang nói chuyện phiếm, mà là cố ý di chuyển lực chú ý, thừa cơ câu thông Sơn Hà Đại Táng.

Nơi đó sụp đổ, năng lượng bạo động, tất cả mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị, đều bị chật vật bao phủ.

Khương Phàm làm bộ kêu thảm, giống như người khác, 'Bao phủ' đến bên trong địa tầng, tuy nhiên trước tiên hắn lại chạy về phía cửa điện.

- A...

- Đây là lực lượng gì?

- Lao ra!! Nhanh nhanh nhanh!

- Cứu ta, a a a...

Dưới địa tầng hỗn loạn sâu ba ngàn mét giống như là đáy biển, như là vực sâu, mọi người kêu thảm, giãy dụa, đều rõ ràng cảm giác thân thể đang suy yếu, linh lực đang tiêu hao.

Khí tức tai nạn kinh khủng, thẩm thấu vào huyết nhục thần hồn bọn hắn, cũng kích thích tinh khí thần của bọn hắn.

Bọn hắn cảm giác mình muốn bị mai táng!

Mênh mông địa tầng giống như mộ phần đáng sợ!

- A a a...

Những cường giả bị áp chế cảnh giới kia các toàn bộ đều bộc phát, điên cuồng phóng thích năng lượng, chấn động địa tầng, chật vật tránh thoát.

Nhưng, chỗ bọn dưới đất ba ngàn mét của bọn hắn đều, trong hỗn loạn hoảng sợ, đều phóng tới bốn chỗ, lại tìm không thấy phương hướng.

Khương Phàm thừa dịp hỗn loạn, đánh tới cửa điện.

Cửa điện ầm ầm tiếng vang, hoàn hảo không chút tổn hại.

Khương Phàm dẫn dắt khí tức đại táng cuồng kích cửa điện, còn phóng thích thần nhãn, bạo kích cửa điện.

Sau khi liên tiếp nếm thử, rốt cuộc cửa điện cũng dao động, rộng mở ra một khe hở.

Lúc này, địa tầng hỗn loạn cơ bản đã bình tĩnh, sâu hố sâu triệt để biến thành đất khô cằn.

Mọi người kinh hồn khó định, tiềm thức đều tưởng rằng bảo điện phản kích, cho nên đều chạy trốn lại lên mặt đất.

Một kẻ lại tiếp theo một kẻ liền xông ra ngoài.

- Vừa rồi là năng lượng gì?

- Rốt cuộc trong cung điện chôn giấu cái gì?

- Ta cảm giác giống như là muốn bị mai táng.

- Tai nạn! Một loại lực lượng tai nạn đáng sợ!

Bất luận là thiên tài của hoàng tộc hoàng đạo hay là các cường tộc khác, giờ phút này đều là kinh hồn khó định.

Bọn hắn tinh tường cảm nhận được sợ hãi, cảm nhận được cái chết.

Mặc dù hố sâu bị dìm ngập, nhưng ánh sáng của cung điện vẫn còn đang dâng lên, ở trên không ngưng tụ hình tượng thần võ Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân.

Chỉ là giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn về phía đó lại có nhiều hơn mấy phần e ngại.

- Còn muốn đi đến không?

u Dương Thiên Nhiên càng phát ra cảm giác được sự thần bí của cung điện, bên trong khẳng định chôn dấu bí mật phi phàm.

- Móc hố sâu ra, tiếp tục xông vào.

Bùi Thiên Lam ra hiệu các trưởng lão, bảo tàng như thế này sao có thể từ bỏ, tiếp tục!!

Các cường giả Đại Quang Mang Thần Điện nhanh chóng hành động, phá hủy đất khô cằn, lao xuống phía dưới.

Tất cả đội ngũ hoàng tộc hoàng đạo cũng một lần nữa tỉnh lại, liên thủ đào móc hố sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.