Chương trước
Chương sau
Huyết mâu gào thét lao tới, tại chỗ huyết quang va chạm hai trăm mét, không có bất kỳ lo lắng gì, huyết mâu trong chớp mắt bị đánh xuyên, chấp niệm hồn khí bên trong vỡ nát, năng lượng trường mâu thô to theo đó mà nổ tung, hóa thành lao nhanh năng lượng, lao nhanh ra khắp nơi, che mất Khương Phàm.

Khương Phàm bị đâm đến liên tiếp lui về phía sau, nhưng không có nhận tổn thương nghiêm trọng.

- Không chết?? Hắn mạnh như vậy sao?

- Cái tên điên này so với trong lời đồn còn mạnh hơn nữa sao.

Vô số tán tu bất ngờ, mặc dù đã nghe nói qua rất nhiều tin đồn về Khương Phàm, đều là có liên quan cùng 'Điên cuồng', mà không phải cường đại.

Hôm nay bọn hắn đã thật sự được mở mang con mắt.

Quả nhiên là tên điên vang danh thiên hạ, đều là có cơ sở thực lực.

Có thể leo lên Thiên Kiêu bảng, cũng là có nguyên nhân.

- Vạn Đạo Thần Giáo chỉ như vậy? Làm ta quá là thất vọng.

Khương Phàm công khai trào phúng, lập tức chọc giận Vạn Đạo Thần Giáo.

- Khương Phàm, ta rất hiếu kì ngươi muốn ồn ào tới trình độ nào, còn sống bình yên không tốt sao? Nhất định phải biến đổi hoa dạng tìm đường chết!

Một nam tử gầy gò sắc mặt tái nhợt trong đội ngũ Vạn Đạo Thần Giáo đi đến phía trước.

- Ta không nghĩ tới muốn chết, ta chỉ không muốn quỳ. Ta cũng không muốn là địch với ai, nhưng người đó nào nhất định phải khiêu khích ta, ta tuyệt đối không nuông chiều.

Ánh mắt Khương Phàm lạnh lẽo, đáp lễ bá đạo.

- Ha ha, có phải ngươi cảm giác mình rất có cá tính hay không? Đáng tiếc, ngươi sinh lộn chỗ rồi!

- Nếu như ngươi sinh ra ở hoàng đạo, có thể nói những lời này, nhưng ngươi sinh ra ở Biên Hoang, là một tên dân đen, ngươi thật đúng là đến quỳ, càng phải nuông chiều!

Giọng nam tử gầy gò nói chuyện không lớn, lại lộ ra khí tức đủ hung ác.

Hắn là một trong ngũ đại thiên kiêu của Vạn Đạo Thần Giáo, Khoái Kiệt!

So với Điêu Lãnh Phong thì lớn tuổi bảy tuổi, trước mắt đã là Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên,

Tuy nhiên sau khi tiến vào Thượng Thương cổ thành, bị áp chế đến nhất trọng thiên.

Nhưng Thiên phẩm linh văn cường đại, võ pháp Thiên cấp phi phàm, để hắn đủ để bễ nghễ hơn nhất trọng thiên khác.

- Nếu ngươi có thể để cho ta quỳ xuống, Hôm nay ta liền cùng ngươi về Vạn Đạo Thần Giáo! Ta quỳ không xuống, ngươi cho ta nằm rạp trên mặt đất gọi ta ba tiếng lão tử!

- Ngươi muốn chết!!

Khoái Kiệt sau lưng trưởng lão giận tím mặt.

Lúc này, Đại Quang Mang Thần Điện nơi đó đột nhiên chấn động, tám vị cường giả bảo vệ lấy Bùi Thiên Lam, u Dương Thiên Nhiên lao thẳng đến hố sâu.

- Năng lượng bắt đầu giảm bớt, xông!!

Tru Thiên Thần Điện theo sát hành động, hộ tống Tần Ngao Thương, Phương Tịnh, Loan Hồng Hi phóng tới hố sâu.

- Nhanh nhanh nhanh, năng lượng giảm bớt, cướp bảo bối thôi.

- Bảo bối mà Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân trấn thủ, khẳng định là thần vật.

Số lượng lớn cường giả Niết Bàn cảnh hộ tống thiên kiêu nhân kiệt của bọn hắn, vọt vào hố sâu.

Cổ Hoa, Huyền Nguyệt và các cường tộc, còn có số lượng lớn đám tán tu, đều nhảy vọt lên, hỗn loạn xông về hố sâu.

Giờ khắc này, nào còn có dư thưởng thức luận võ.

- Ngươi không đi ra khỏi Thượng Thương cổ thành được!

Khoái Kiệt chỉ Khương Phàm, cũng mang theo bọn người Điêu Lãnh Phong xông vào hố sâu.

Nhưng, năng lượng trong hố sâu vẫn rất cường đại, ngoại trừ đám người Đại Quang Mang Thần Điện kia cưỡng ép xông vào ra thì rất nhiều Linh Hồn cảnh sơ kỳ, hoặc là trung kỳ, đều bị vô tình oanh sát, máu nhuộm đầy hố sâu.

Khương Phàm không có vội vã xông đi đến, hắn đưa ánh mắt lăng liệt nhìn xung quanh toàn trường, tìm kiếm bóng dáng Thiên Hậu.

Thế nhưng, vậy mà không có.

Kiều Hinh nói:

- Chúng ta đi đâu tìm Thiên Hậu?

- Theo lý thuyết, Thiên Hậu hẳn là sẽ tới đây, khí tức Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân rất dễ dàng kích thích đến Linh văn của nàng. Nếu không đến... Nói rõ nàng đang suy nghĩ biện pháp xử lý phong ấn.

Khương Phàm nghĩ đến một loại khả năng.

- Vậy chúng ta...

- Chúng ta hấp dẫn lực chú ý, tranh thủ thời gian cho nàng.

- Làm sao hấp dẫn?

- Náo!! Điên cuồng náo!! Chúng ta huyên náo càng hung, chỗ nàng càng an toàn!

Khương Phàm cùng Thiên Hậu ở chung mấy chục năm, chút ăn ý ấy vẫn phải có.

- Ai...

Dương Biện ở bên cạnh lắc đầu, đi theo bên cạnh gia hỏa này thật sự là không có cảm giác an toàn, động một chút lại náo, động một chút lại điên.

Còn nhớ rõ thời điểm mới quen, rõ ràng là một người rất ôn hòa rất bình tĩnh, làm sao lại từ từ thành như vậy rồi?

Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng.

- Các ngươi tới bên trong chờ trước.

Khương Phàm thu mọi người vào thanh đồng tiểu tháp, sau đó xông vào hố sâu.

Hố sâu khổng lồ, độ rộng đạt tới vài trăm mét, kéo xuống hơn ba ngàn mét.

Càng là đi xuống, năng lượng càng mạnh, rất nhiều tán tu đều không chống đỡ được, chỉ có cường tộc các phương nương tựa theo vũ khí cường đại mới có thể xông vào.

Dưới đáy là một cung điện đã bị mai táng, tỏa ra ánh sáng lung linh, thú uy cuồn cuộn, giống như là bị hung thú Hoang Cổ trấn áp, mang đến uy thế cường đại kinh hồn nhiếp phách.

Cửa cung điện điện mang theo phong cách cổ xưa khí phái, nặng nề khổng lồ, điêu khắc chín cái đầu Kỳ Lân, giống như là chín vòng xoáy năng lượng, năng lượng phun ra như thủy triều mạnh mẽ.

Các phương tụ tập đến trước điện, kích động, lại đều không có xông vào.

- Hoàng đạo cao ngạo đâu? Thời điểm như thế này còn không có biểu hiện?

Sau khi Khương Phàm xuống tới, câu nói đầu tiên mà đắc tội với tất cả hoàng đạo.

Điêu Lãnh Phong kích thích nói:

- Không phải ngươi rất phách lối sao? Ngươi đi đi!

- Đầu tiên, không phải ta phách lối, ta chỉ không quen nhìn các ngươi! Thứ hai, ta đi, ta có thể, ngươi không được, ngươi có thể lăn không?

Khương Phàm bá đạo đáp lễ, lần nữa để cho đám người trừng mắt nhìn hắn.

Cũng nghe được qua tính cách của Khương Phàm trương dương, thế nhưng hoàng tộc hoàng đạo cao ngạo bẩm sinh, để bọn hắn một mực coi Khương Phàm là thành trò cười, thậm chí chẳng thèm ngó tới.

Đều cảm thấy nếu thật sự là ngày nào đó mặt đối mặt, Khương Phàm khẳng định sẽ rụt cổ, cụp đuôi lại.

Thật giống như một con khỉ phách lối trong rừng rậm, bất kể là làm mưa làm gió thế nào, nhưng nếu đi đến trước mặt mãnh hổ, liền phải cẩn thận từng li từng tí.

Không nghĩ tới, con khỉ này coi như đi đến mãnh hổ trước mặt, mà còn là một đám mãnh hổ, cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, ngao ngao gọi bậy.

Quá phách lối, thật hận không thể chụp chết hắn.

- Khương Phàm, ngươi thật sự nghĩ ta không giết được ngươi?

Điêu Lãnh Phong tức giận không kiềm chế được, tại Nam Bộ phách lối thì cũng thôi đi, đều đã đến Trung Vực, thật đúng là không biết sống chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.