Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn thấy cửa đá rất kín, không một tia ánh sáng nào lọt vào được. Bên ngoài dù có người đứng cũng khó lòng nghe rõ. Chàng ngẫm nghĩ rồi chậm rãi đáp :
- Các hạ chỉ tự vấn tâm mình là được. Các hạ coi tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu cũng vậy hay chẳng phải là Tiêu Lĩnh Vu cũng thế, đừng đem bán đứng bọn tại hạ là chẳng khi nào bọn tại hạ lại gia hại các hạ.
Căn thạch động này chỉ sâu chừng ba trượng thoáng nhìn một cái là hết ngay. Trong thạch động có đặt một cái giường tre. Trên vách treo hai thanh trường kiếm và hai lưỡi đơn đao.
Phan Long lấy một thanh trường kiếm trên vách xuống rồi nói :
- Xin hai vị ở đây hãy nghỉ một lúc. Tại hạ đi sắp đặt một chút lâu lắm là một giờ sẽ trở lại ngay.
Hắn nói rồi cất bước đi liền.
Bách Lý Băng khẽ hỏi :
- Có cần phòng bị hắn không?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
- Không cần.
Bách Lý Băng hỏi :
- Chu nhị trang chúa và Vũ Văn Hàn Đào đều sợ đại ca lắm phải không?
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Họ là những người tham sanh uý tử, hễ thấy ai võ công cao hơn là sợ hết.
Bách Lý Băng nói :
- Đại ca nói phải lắm...!
Cô ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Hình thế và địa chất trong hang núi này quả nhiên không giống các hang núi khác. Chu Triệu Long bảo cung cấm ở đây, chẳng hiểu có đúng không?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/21950/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.