Phan Long tiến lên trước một bước nói :
- Tai hạ xin dẫn đường vào cho tiên sinh.
Tiêu Lĩnh Vu cũng bước hai bước lẹ theo sát Bách Lý Băng dùng phép truyền âm dặn cô :
- Băng nhi! Không hiểu ai đã tiến vào hang núi, nếu có chạm trán chúng ta thì Băng nhi phải trầm tĩnh lắm mới được.
Bách Lý Băng quay lại mỉm cười gật đầu rồi rảo bước tiến nhanh về phía trước.
Mấy người đi được chừng sáu, bảy trượng, đột nhiên nghe tiếng kim thiết đụng nhau choang choảng vọng lại.
Vũ Văn Hàn Đào chau mày hỏi :
- Đây có phải là tín hiệu không?
Phan Long đáp :
- Đây là tín hiệu báo việc khẩn cấp. Địch nhân là tay rất lợi hạ đã đả thương những người trong bang. Ba người bị trọng thương hay bị chết rồi.
Lại nghe tiếng kim thiết vang lên. Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Tiếng kim thiết ở mé tả vọng lại tức là đã phát giác ra người bị thương hoặc bị giết ở mé tả phải không?
Phan Long đáp :
- Đúng thế! Chỉ trong vòng hai chục trượng.
Hắn vừa nói vừa chạy nhanh về phía trước.
Vừa chuyển qua một góc núi, quả thấy ba đại hán võ phục áo đen chạy tới đứng vây quanh ba xác chết.
Phan Long và Vũ Văn Hàn Đào chạy nhanh lại.
Tiêu Lĩnh Vu không dám đến gần đứng cách xa bảy tám thước chú ý nhìn xem những người này bị thương bởi vũ khí gì. Không ngờ Vũ Văn Hàn Đào đứng che khuất thị tuyến của chàng nên không nhìn rõ được.
Bỗng nghe Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/21949/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.