Mùa xuân mới bắt đầu, nhiều người đi thăm họ hàng, bạn bè, chúc mừng một năm mới lại đến. Còn người Thẩm Minh Châu muốn gặp thì ở ngay bên cạnh. Nàng chỉ cần khẽ nghiêng đầu, đã thấy người đó cười, tiến lại gần hỏi nàng có khát không. Nhìn thời tiết ngoài kia ngày càng trong trẻo, không còn cái lạnh giá kèm gió tuyết như mùa đông trước, Thẩm Minh Châu không nhịn được mà cũng mỉm cười.
Không biết có phải mùa xuân Giang Nam đến sớm hơn, hay vì người này đã đến bên nàng, mà nàng không còn thấy lạnh. Thấy Thẩm Minh Châu cứ cười nhìn mình, ánh mắt còn mang chút dò xét, Tạ Thanh Lâm chỉ cảm thấy trong lòng hơi rạo rực, không nhịn được mà hỏi:
“Minh Châu, trên mặt ta có gì sao?”
Thẩm Minh Châu cười nói: “Ta đang nghĩ, nếu cùng chàng về kinh thành, không biết mẫu thân sẽ vui đến thế nào.”
Tạ Thanh Lâm bĩu môi, có chút không vui: “Minh Châu muốn về chỉ vì nhớ mẫu thân thôi sao?”
Lần đầu tiên hắn cảm thấy ghen tức với chính mẫu thân mình. Rõ ràng người Thẩm Minh Châu thích nhất phải là hắn mới đúng, sao khi muốn về lại nghĩ đến mẫu thân đầu tiên. Thẩm Minh Châu cười rạng rỡ:
“Đương nhiên không phải.”
Nàng cố ý trêu hắn, thấy hắn như chú chó lớn bị dụ dỗ tiến lại gần, bèn nói tiếp:
“Tất nhiên còn vì kinh thành phồn hoa, đến lúc đó mở tiệm ở đó, kiếm được nhiều bạc hơn.”
Tạ Thanh Lâm càng không vui, hắn kìm nén, mắt long lanh nhìn Thẩm Minh Châu, chờ nàng nói tiếp.
“Ồ” Thẩm Minh Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tuong-nam-nguyet-kim-an/5196788/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.