Edit: UrielJul
Bên bờ biển, sóng vỗ vào bờ đê, chuyến thuyền cuối cùng trong buổi tối thổi còi, chậm rãi rời khỏi bờ đê. Hôm nay là đêm thất tịch, có rất nhiều quỷ hồn tới dương gian để ăn mừng lễ hội. Lúc này, trên thuyền chật kín hành khách trở về, tiếng người ồn ào.
Thôi Tuyệt đứng trên boong thuyền, nhìn ánh đèn nhân giới dần dần biến mất trong bóng đêm.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Anh quay đầu lại thì bị một chai bia ướp lạnh dán vào mặt khiến anh rùng mình một cái. Anh mỉm cười đưa tay nhận lấy nhưng lại bị nhét một chai nước ô mai không đá.
"Tại sao!"
"Với khả năng uống rượu của em, nếu uống chai này thì em nên về đi."
"Tôi đã luyện tập trong nhiều năm."
"Ta không tin."
Âm Thiên Tử mang theo bia ướp lạnh, cùng Thôi Tuyệt tựa vào lan can nhìn bầu trời đầy sao.
Sao trời rải rác, đám mây bồng bềnh, trong không khí hòa lẫn hơi nước của sóng biển, trong lúc nhất thời chỉ còn tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền.
Không biết qua bao lâu, Âm Thiên Tử nhìn Thôi Tuyệt cười, cảm thấy tinh thần của anh so với khi ở Minh phủ tốt hơn nhiều: "Em nên ra ngoài nhiều một chút."
"Còn công việc thì sao?"
"Em một ngày không làm việc, Minh Phủ cũng không đóng cửa được."
"..."
"Em có thể giao cho Bạch Vô Thường."
Thôi Tuyệt cười: "Nếu y treo cổ ở cửa điện Diêm La thì có ích gì cho chúng ta?"
Âm Thiên Tử suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tinh-diem-vuong-cung-phan-quan-tam-co/3675771/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.