Thời điểm Hàn Kính Tùng tỉnh rượu, hắn cảm thấy hạ thân của mình có chút dương, vừa mở mắt ra nhìn, lại thấy Hồng Mao quái vật kia đang nằm sấp tại khố gian của hắn quấn quýt si mê liếm liếm bộ vị nào đó của hắn.
“Ách…… Ngươi, ngươi đang làm cái gì!”
Hàn Kính Tùng kinh giác phân thân của hắn đã bị liếm đến mức đứng thẳng dậy, hắn vội vàng đẩy ra quái vật đang dụ hoặc hắn rơi vào cạm bẫy dục vọng, nhanh chóng lấy quần áo che khuất nửa người dưới của mình.
Quế Hoa đầy mắt rối rắm nhìn Hàn Kính Tùng quả thực hoàn toàn không hề nhớ rõ y, trong lòng càng phát ra cảm giác chua xót, bỗng nhiên trong chốc lát, trong đôi mắt vàng kim xinh đẹp kia nhất thời trào ra một chuỗi nước mắt trong suốt.
Dưới ánh nến bập bùng, hai hàng nước mắt nóng hổi thuận theo gương mặt anh tuấn cương nghị của Quế Hoa chậm rãi chảy xuống, trong phòng, ngoại trừ vài tiếng nức nở đầy áp lực, liền chỉ còn một mảnh vắng lặng.
Hàn Kính Tùng chân tay luống cuống nhìn quái vật trước mắt này bỗng nhiên khóc rống lên, rõ ràng phát hiện ngực của hắn cũng vô thức vô giác lại cảm thấy một trận chua xót đau đớn từng cơn. Cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết nguyên do vì sao.
Hắn chỉ là biết, bản thân nhìn thấy quái vật này khổ sở, trong lòng cũng sẽ theo đó khó chịu, thật giống như giữa bọn họ có một cái gì đó liên hệ.
“Đừng khóc, có cái gì đâu mà khóc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-thu-chi-que-hoa/1333303/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.