Chương trước
Chương sau
Sở Tích Vũ ở trong nước ra sức đẩy Melos, lại bị đuôi dài ướt át quấn lấy càng thêm chặt.

Cậu có thể rõ ràng cảm nhận được xúc cảm tê dại khi bị nó dùng lưỡi dài câu lên đầu lưỡi, cậu bị bắt ngẩng cổ hôn môi, cậu không biết bơi, tứ chi nổi trong nước, được nhân ngư ôm, quyền chủ động tất cả đều nắm giữ ở trong tay nhân ngư.

Cậu tựa hồ đã quên, ở trong nước, là lãnh địa của mãnh thú.

Nó nắm giữ hết thảy.

Cậu bị nhân ngư dùng phương thức cực độ thẹn thùng trao đổi khí, không biết qua bao lâu, nhân ngư mới ôm cậu nổi lên mặt nước.

Cậu hít được không khí mới mẻ, hít sâu một hơi, giọt nước trên mí mắt đều bị lưỡi dài của nhân ngư liếm đi.

Cậu mở mắt ra, khẽ nhếch môi đỏ dính nước, nhuận thấu mê người.

Hô hấp cậu dồn dập, ngửa đầu nhìn về phía nhân ngư, mang theo hỗn loạn hơi giận, "Sao anh lại ở chỗ này hả?"

Melos liếm liếm môi cùng mặt Sở Tích Vũ, đáy mắt xanh thẳm mang theo si mê, không biết nó có nghe hiểu hay không, trầm thấp gọi: "Urian......"

Sở Tích Vũ trừng mắt, cậu tránh không thoát khỏi sự trói buộc của Melos, nhìn về phía vách tường dưới nước, có chút do dự.

Cậu muốn đi vào.

Sở Tích Vũ nhìn về phía nhân ngư, đẩy đẩy bả vai Melos, đáng tiếc không dịch chuyển nổi, cậu đành phải đẩy cánh tay Melos, nói, "Melos, anh...... Buông tôi ra, tôi có chuyện rất quan trọng, anh buông tôi ra, được không?"

Melos rũ mắt, đáy mắt mang theo ý cười, lại cúi người dính nhớp liếm liếm gương mặt cậu.

"......"

Lần này cậu có thể khẳng định Melos nhất định không nghe hiểu.

Melos giơ bàn tay, mềm nhẹ sửa sang lại tóc ướt rối xù của Sở Tích Vũ, giống như đang xử lý trân bảo trong vỏ trai, nó khống chế ngón tay, không để đầu ngón tay sắc nhọn làm thương tổn đến da thịt non mềm của Sở Tích Vũ.

Phía sau lưng cậu tựa vào cạnh hồ, một bàn tay Melos đỡ lấy phía sau cậu, để cậu không cảm thấy lạnh cùng bị cộm người.

Cậu thấy giao lưu không thành, vội dùng ngón tay chỉ hướng vách tường trong hồ nước, lại chỉ chỉ vào mình.

"Tôi, muốn đi vào nơi đó." Cậu thử dùng thủ thế giúp nhân ngư lý giải lời nói, nhẹ giọng nói: "Anh buông tôi ra đi, nhé?"

Lần này tựa hồ Melos nghe hiểu, nó nhìn  theo phương hướng ngón tay Sở Tích Vũ chỉ, chớp đôi mắt, lại liếc nhìn gương mặt trơn bóng của Sở Tích Vũ.

Đáy mắt Sở Tích Vũ sáng lên, "Anh nghe hiểu, có phải hay không."

Melos cong khóe môi, gật đầu đáp lại cậu.

Mà một giây sau, đuôi dài quấn lấy Sở Tích Vũ càng chặt, mặt nó vùi vào cần cổ Sở Tích Vũ, hôn lên cổ cậu.

Nó tựa hồ không muốn cho bạn lữ của mình rời đi.

Thẻ ẩn thân chỉ có tác dụng trong hai giờ, hiện tại cũng đã gần hết một giờ, Sở Tích Vũ nôn nóng nhìn vách tường thép.

Tay cậu do dự, đặt lên gương mặt nhân ngư, xúc cảm làn da của nhân ngư cùng nhân loại không sai biệt lắm, chỉ lạnh hơn một chút.

Cậu cùng Melos đối mặt, mang theo nôn nóng và khẩn trương đối mắt cùng hắn, đáy mắt xanh thẳm giống như biển rộng thâm thúy, làm Sở Tích Vũ chỉ là liếc nhìn một cái, đã không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Đuôi dài Melos chống lên bụng dưới của cậu, bàn tay thân mật vỗ về sau lưng Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ có lẽ biết nó muốn cái gì.

Tình huống gấp gáp, cậu hít sâu một hơi, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.

Cậu ghé sát vào khuôn mặt Melos, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt nhân ngư.

Nhân ngư ngẩn ra.

Nó tựa hồ như đang cảm nhận dư vị nụ hôn này, cánh môi Sở Tích Vũ mềm mại, giống như chuồn chuồn lướt nước, mang theo khẩn trương cùng cẩn thận, như đang hối lộ nó.

Melos cùng Sở Tích Vũ đối mặt, nhìn ra được, nó đối với sự hối lộ của Sở Tích Vũ rất hưởng thụ.

Sở Tích Vũ rõ ràng cảm nhận được sự sung sướng của nhân ngư giờ phút, cậu lại đặt tay lên cánh tay của Melos đang ôm eo mình, nói, "Trước tiên buông tôi ra nhé, được không?"

Melos cũng không buông cậu ra, mà là ghé sát lại càng gần, một tay nâng sau cổ, đối diện với Sở Tích Vũ.

Ý đồ ái muội rõ ràng.

Nó vẫn không thỏa mãn với chút hối lộ này.

Môi Sở Tích Vũ cùng nó gần trong gang tấc, cậu cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo của nhân ngư.

Gương mặt cậu ngày càng hồng, ở trên mặt nước giằng co vài giây, chậm rãi tới gần Melos, hôn một cái lên môi Melos.

Đôi mắt Melos híp lại, nó kéo sát lưng Sở Tích Vũ lại, gia tăng nụ hôn này.

Trong nháy mắt Sở Tích Vũ như ngừng hô hấp, cậu giống như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Không biết qua bao lâu, bị Melos ôm hôn ở trong nước, cậu nhắm chặt hai mắt bị Melos mang vào trong nước, bàn chân trần trụi một lần nữa đeo lên chân màng.

Trước người truyền đến động tĩnh ầm ầm, Sở Tích Vũ hốt hoảng mở mắt ra, nhìn thấy vách tường vốn đóng chặt giờ phút này đang bị mở ra hoàn toàn, trong vách tường có một thông đạo nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa đựng một người ra vào.

Sở Tích Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Melos đẩy nhẹ vào trong thông đạo.

Cậu liếc mắt nhìn vô số bọt khí đằng trước.

Hoá ra Melos vẫn luôn nghe hiểu lời cậu nói.

Chỉ một thoáng, trước mắt cậu là một mảnh đen nhánh.

Cậu bơi theo ánh sáng mỏng manh về phía trước, mới thấy rõ đại khái cách cục của mật đạo này.

Nơi này là mật thất bị phong bế, cơ hồ không thấy ánh sáng nào, thông đạo bằng thép đan xen cấu thành một hình chữ thập, mỗi một thông đạo đều có một máy cảnh báo đang lập loè ánh sáng đỏ.

Áp lực cùng tĩnh mịch.

Cấu tạo nơi này cực kỳ phức tạp, thông đạo đan xen, còn tản ra mùi hư thối cùng máu tươi tanh tưởi.

Cậu theo thông đạo bơi thẳng một đường, bơi năm phút mới tới lối ra thông đạo.

Sau khi trồi lên mặt nước, cũng không theo cửa thông đạo bơi vào, mà là lựa chọn dừng lại ở phía trên cửa, phía cửa tràn đầy lưới sắt, một tay cậu chống lên vách trên thông đạo.

Dưới ánh sáng mập mờ đan xen, cẩn thận hô hấp, xuyên qua màn lưới dày, mơ hồ thấy rõ cấu tạo bên trong.

Con ngươi cậu mở to, ánh mắt mang theo kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng.

Bên trong là một phòng thí nghiệm rất lớn, trải đầy ống hình trụ trong suốt cùng cáp điện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng máy móc "Tích tích".

Trong những ống trong suốt pha lê đều không phải sinh vật biển, mà là vô số...... người bị cải tạo.

Thân thể những người này bị khâu vào đủ các loại sinh vật biển, có vật thí nghiệm bởi vì miệng vết thương bị thối rữa và nhiễm trùng, dẫn đến thân thể xảy ra dị biến, sinh ra bọc mủ màu vàng tinh mịn, có vật thí nghiệm thậm chí thối rữa chỉ còn khung xương.

Có người phần đầu bị khâu vào thân thể hải cẩu, có người lại bị may đầu vào hải tượng......

Cậu thậm chí thấy được có nhân loại bị khâu vào đuôi cá của nhân ngư đã chết, nhưng trên người kia lại cắm đủ các loại dây điện, thân thể thối rữa chảy mủ, mặt huyết nhục mơ hồ, đã hoàn toàn không thấy rõ ngũ quan, rõ ràng còn sống không được bao lâu.

Ước chùng có hơn trăm ống nghiệm hình trụ trong suốt, mỗi một sinh vật bên trong đều là nhân loại bị kết hợp cùng thú biển, vẻ ngoài đáng sợ cùng quỷ dị.

Sở Tích Vũ ngừng lại hô hấp, cậu lần đầu tiên chính mắt thấy trường hợp này, kinh ngạc đến mức sửng sốt vài giây, mới chậm rãi lấy ra máy quay phim không thấm nước bắt đầu quay chụp.

Một bên giơ camera, một bên hết sức chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Trong phòng thí nghiệm rộng lớn, nghiên cứu viên 01 đứng bên bàn điều khiển, nói chuyện cùng trợ thủ, thanh âm hắn mơ hồ, "Tổng bộ sẽ nhanh chóng đến thăm khu nghiên cứu, còn đám tàn thứ phẩm thất bại, tốt nhất xử lý gọn gàng trong mấy ngày này."

Trợ thủ mặc đồ phòng hộ màu trắng, gật đầu, "Vâng, tiên sinh."

"Đám cá bắt được ngoài ý muốn cũng mau chóng xử lý tốt," 01 lại nói, hắn duỗi tay sờ lên pha lê trong  suốt, cách pha lê chạm đến vây đuôi "Hải báo": "Chúng ta cần bù đủ vào vị trí trống."

"Tôi đã rõ."

Nghiên cứu viên 01 thả tay xuống, hắn đi đến bàn điều khiển, dưới sự hỗ trợ của vài tên trợ thủ, hắn khống chế nâng lên một ống trong suốt, nơi đó là một vật thí nghiệm "Cá heo biển" đã chết do bị nhiễm trùng thối rữa toàn thân.

Sở Tích Vũ nhìn thấy ống nước trong suốt đột nhiên kịch liệt đong đưa, "Cá heo biển" giống như cá bị móc sắt câu vào cổ họng. Máu cùng mủ dịch chảy ròng, bị ném vào một cái áo hóa chất rất lớn, nơi đó phỏng chừng toàn là "Thất bại phẩm".

Sau đó, động cơ của máy trộn trong ao được khởi động, lưỡi dao sắc bén rất nhanh đã cắt nát những thi thể chồng chất như núi, hóa chất trong ao trộn cùng máu tươi, biến thành màu nâu thẫm đặc sệt.

Mùi vị tanh tưởi ập vào trước mặt, Sở Tích Vũ bưng kín miệng mũi, cậu cau mày tiếp tục quay chụp.

Ước chừng qua mười phút, 01 đi tới cửa phòng thí nghiệm.

Ngay khi hắn mở cửa, vị trí của Sở Tích Vũ cũng bị đong đưa, khuỷu tay cậu đột nhiên không kịp phòng bị đụng vào song sắt.

"Keng" một tiếng vang nhỏ.

Hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ nghiên cứu viên lực.

"Cửa hình như có động tĩnh."

"Là có người xông vào sao?"

"Tôi đi xem." Trợ thủ của 01 bước nhanh tiến lên, một tay nắm súng lục đặc chế hướng về phía Sở Tích Vũ, hắn lưu loát ấn mở chốt súng.

Một viên đạn cao su bay về phía Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ cả kinh, nhanh chóng làm ra phản ứng, xoay người bơi trở về.

"Rầm!"

Một tiếng vang lớn vọng lại, viên đạn ghim vào trên vách, Sở Tích Vũ bơi vào trong thông đạo.

Cậu nhanh chóng bơi về hướng cửa thông đạo, cho dù biết chính mình hiện tại đang ở trạng thái ẩn thân, vẫn theo bản năng bơi thật nhanh, muốn thoát khỏi địa phương phong bế đầy áp lực này.

Cũng may cửa thông đạo vẫn đang mở, trong nháy mắt bơi ra cửa thông đạo, cậu bị một cỗ lực lượng kéo về trong hồ nước.

Cậu bị Melos kéo vào trong lồng ngực.

Vừa rồi cậu kinh hồn chưa định, toàn thân khẩn trương, thần kinh trong nháy mắt lơi lỏng xuống.

Melos dùng cánh tay kiện thạc ôm lấy chân cậu, mang theo cậu bơi vào thuỷ vực nơi đỉnh tầng.

Nơi này rong biển dày đặc, giống như hải dương thu nhỏ, có không ít giống cái sinh vật bơi qua, đây đều là chuẩn bị cho Melos, mà thông thường chúng nó đều trở thành đồ ăn của nó.

Melos mang cậu về địa bàn của mình.

Nó ôm Sở Tích Vũ, đặt cậu lên một bãi đá ngầm, nước trong hồ không phải là được đổ đầy, phía trên đá ngầm là lỗ thông khí, Sở Tích Vũ còn có thể trồi lên mặt nước hô hấp không khí mới mẻ.

Hô hấp Sở Tích Vũ dồn dập, bị Melos nâng lên hô hấp không đến nửa phút, Melos liền cúi người lấp kín môi cậu, thay đổi một loại phương thức giúp cậu thở.

Vừa rồi Melos tựa hồ vẫn luôn ở cửa thông đạo chờ đợi cậu.

Melos khó dằn nổi mà ôm cậu hôn môi, một tay mềm nhẹ mơn trớn phía sau lưng cậu.

Đây là phương thức an ủi của nhân loại, nhân ngư đang học trấn an cậu.

Sở Tích Vũ giật mình, lại lần nữa bị đuôi cá nhân ngư quấn lên.

Trong nháy mắt thất thần, cậu phát hiện mình đang ngồi trên đuôi dài của nhân ngư.

Khối cơ dưới bụng nó nhô lên rõ ràng, loại biểu hiện này Sở Tích Vũ rất quen thuộc.

Nó đang đòi lấy thù lao cậu mặc kệ nó rời đi.

"Không, Melos......"

Sở Tích Vũ muốn tự do, lại bị Melos ghì chặt trên đá ngầm.

Melos đưa lưng về phía ngoài, Sở Tích Vũ cơ hồ hoàn toàn ở trong góc, còn đang trong trạng thái ẩn thân.

Nhân ngư có thể nhìn ra cậu khi đang ẩn thân, cái này khiến cậu rất kinh ngạc, điều càng làm cho cậu kinh hoàng là, nhân ngư đang có ý đồ muốn giao phối cùng người đang ẩn thân là cậu.

Một tay Sở Tích Vũ nắm chặt rong biển bên người, sắc mặt ửng đỏ.

......

"Nhân ngư sao lại ở trong góc?"

Nghiên cứu viên giám thị nhân ngư cầm kính viễn vọng, đá ngầm cùng rong biển che đậy phần lớn tầm nhìn của bọn họ, dưới góc nhìn của họ chỉ có thể nhìn thấy phần lưng to rộng của nhân ngư.

Nghiên cứu viên không khỏi có chút nghi hoặc, nói suy đoán của mình với người bên cạnh, "Có lẽ nó còn đang trong kỳ động dục, đang tự mình giải quyết."

———————-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.