Sở Tích Vũ cảnh giác nhìn chằm chằm cửa sổ, màn đêm mông lung, cửa sổ bị gió biển thổi lắc nhẹ, trong bóng đêm, làm người cảm thấy lạnh khiếp người.
Cậu nắm chặt cốc, đứng tại chỗ chần chờ hồi lâu.
Cẩn thận tiến lên, thử ghé sát vào, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn về phía mặt biển.
Ánh sáng ngoài cửa sổ rất tối, cậu ngừng thở nhìn chung quanh, chỉ nghe được tiếng bọt sóng không ngừng đập vào boong thuyền.
Tay cậu chạm vào cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra bên ngoài, khe cửa ngày càng to, ánh trăng mang theo hơi ẩm của sóng biển chiếu vào, tầm nhìn của cậu cũng trống trải hơn.
Bên ngoài trừ nước biển cùng ánh trăng, cái gì cũng không có.
Thần kinh căng chặt của Sở Tích Vũ được thả lỏng, vội đóng cửa sổ kín mít, xác nhận cửa sổ đã cài chặt, lúc này mới xoay người về giường.
Một lần nữa nằm lại trên giường, đắp chăn thật kín, đang định nhắm mắt, cậu đột nhiên nghe thấy có cái gì gõ gõ cửa sổ.
"Thịch, thịch."
Nghe giống như tiếng gõ cửa, Sở Tích Vũ sợ tới mức ngồi dậy, cảnh giác nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ an tĩnh vài giây, phảng phất như đang giảo hoạt chờ đợi cậu mở cửa sổ.
Sở Tích Vũ ngồi ở trên giường không dám tới gần.
Ngay sau đó, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng vang nhỏ.
Trong tiếng sóng, Sở Tích Vũ nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm.
"Urian......"
Thanh tuyến rõ ràng trầm thấp, có thể nghe được là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3623162/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.