Sở Tích Vũ vừa kinh vừa sợ, cậu nỗ lực tránh ra, khơi dậy không ít bọt nước, nước biển dính ướt bờ môi cậu, ánh lên vẻ sáng trong.
"Bỏ, buông tôi ra."
Cậu giống như thú nhỏ bị dã thú bắt lấy, hoảng loạn không phân được phương hướng, bị nhân ngư ôm chặt lấy.
Cơ bắp sau lưng nhân ngư phập phồng, tràn ngập lực lượng đến từ mãnh thú biển sâu.
Đuôi cá quấn quanh lặng yên gia tăng lực độ, thoải mái ôm cậu lướt trên mặt biển.
Cử động này làm Sở Tích Vũ càng thêm sợ hãi.
Nó muốn làm gì.
Nhân ngư tiến lại gần gương mặt Sở Tích Vũ, hít một hơi sâu, đáy mắt thâm thúy mang theo si mê.
Sở Tích Vũ làm một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tiếp thu rất nhiều tri thức về sinh vật biển, tuy vậy nhân ngư trước mắt vẫn là lần đầu tiên thấy, cậu bị cảnh tượng hiện tại làm hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.
Nhân ngư vì sao lại muốn vứt bỏ thuyền nhỏ của cậu huhuu.
Ánh mắt nhân ngư hiện tại, mang theo đói khát của dã thú cùng với dục vọng chiếm hữu.
Khi nhân ngư cúi người dính sát vào đôi môi cậu, Sở Tích Vũ thấy rõ đầu lưỡi đỏ tươi.
Chẳng lẽ......
Nhân ngư này coi cậu thành đồ ăn?!
Cậu sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, quay đầu đi, lông mi dày rậm rung động.
Sau một lúc lâu, chỗ cổ vẫn không truyền đến đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại có xúc cảm ướt át trơn dính.
Nhân ngư đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3623161/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.