Mồ hôi Sở Tích Vũ dày đặc, thân thể căng chặt thành một đường cong sắp đứt gãy, ngắn ngủi mất đi hô hấp, sau đó bắt đầu thở dốc dồn dập.
Cậu hãm sâu vào nhà giam vô hình do Tần Kế tạo nên, vô pháp thoát đi.
......
Sở Tích Vũ phát ngốc, cậu đột nhiên nhớ đến một ngày chạng vạng trước kia.
Khi đó cậu đứng trước đình viện.
Tần Kế đứng trên gác mái, mặc tây trang màu tro đen, khuôn mặt lạnh lùng, Sở Tích Vũ nhớ rõ ánh sáng khi đó rất tối, cậu nhịn không được nheo mắt, lúc ấy rõ ràng là mùa hạ, lại lạnh đến mức phát run.
Cậu đeo cặp sách, có chút khiếp đảm khi đối mặt với vị hàng xóm xa lạ này.
Giờ Sở Tích Vũ mới thấy rõ, khi đó Tần Kế thần bí lại lạnh nhạt, hắn giống như một quyển sách cổ với trang giấy vàng, khí chất xuất chúng luôn khiến người tự biết xấu hổ.
Sở Tích Vũ đứng dưới hoàng hôn, mỉm cười vẫy tay với vị hàng xóm lạnh nhạt.
Tươi cười nhu mỹ, so ánh nắng vàng lại càng tươi đẹp, giống như đứa con được sủng ái của ánh sáng.
"Chào buổi chiều, Tần tiên sinh."
"Hôm nay tôi làm bánh gạo, anh có muốn nếm thử không?"
Vị hàng xóm rũ mắt, không còn lãnh đạm như dĩ vãng.
Tần Kế nhìn miệng cười của Sở Tích Vũ, đáy mắt tĩnh lặng đột nhiên có một tia gợn sóng, trên khuôn mặt lạnh lùng bỗng mang theo ý cười nhạt.
"Cảm ơn."
......
Sau đó bà ngoại qua đời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3552127/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.