Trong nhà tối tăm, song sa nhẹ nhàng đong đưa, cửa sổ chạm rỗng khắc hoa điểm loang lổ ánh mặt trời nhỏ vụn.
Sương mù mỏng manh chậm rãi xuyên qua rừng cây, một trận gió nhẹ từ rừng cây đối diện thổi tới, xẹt qua gương mặt, làm người cảm thấy một tia hàn ý.
Sở Tích Vũ híp hai mắt, chỉ thấy quang ảnh mông lung qua bức màn.
Tần Kế ôm cậu vào trong ngực, cậu gối lên cánh tay Tần Kế.
Cậu có hơi giật mình, còn chưa phục hồi tinh thần lại, cúi đầu liếc nhìn chăn cùng quần áo trên mặt đất.
Ngay sau đó đại não trống không một mảnh.
Cậu...... Bọn họ......
Chút buồn ngủ của Sở Tích Vũ nháy mắt tiêu tán, cậu thử xoay người, cảm nhận được sự đau nhức khó nói một cách rõ ràng.
Sở Tích Vũ khẽ cau mày, chỉ cảm thấy hết thảy hoang đường ly kỳ giống như một giấc mộng.
Hết thảy càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện chủ tuyến.
Cậu muốn rời khỏi cái ôm của Tần Kế, lại bị Tần Kế phía sau ôm càng chặt.
Thân hình Tần Kế cao lớn như nhà giam bao trùm lấy Sở Tích Vũ.
Tần Kế nắm hai tay cậu, dùng lòng bàn tay vuốt ve ngón tay, lại hôn lên vành tai cậu, trong giọng nói mang theo thoả mãn, "Chào buổi sáng."
Toàn thân Sở Tích Vũ cứng đờ, không biết là do khẩn trương hay do muốn trốn tránh, gương mặt cậu có chút đỏ lên.
Trong lúc nhất thời cậu không biết phải đối mặt với cục diện này như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3552126/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.