Hứa Diệu Hàm cố không khiến mình trở nên thất thố, cười nhạt: “Hữu Duy anh ấy là người rất cố chấp, lại thích mang thù. Chắc chắn anh ấy vẫn còn giận tôi nên mới làm như thế. Nhưng nếu La Mẫn Tuyên thân bại danh liệt cô nghĩ Tô Hữu Duy có thể tiếp tục bên cạnh cô ta sao?”
Châu Sơ Ly càng nhìn càng cảm thấy ả đàn bà này nguy hiểm vô cùng, chính là cảm giác nhìn thấy đồng loại.
Không đợi Châu Sơ Ly lên tiếng, Hứa Diệu Hàm nói tiếp: “Cô nghĩ đi, nếu như không có La Mẫn Tuyên cô đã sớm trở thành đại tiểu thư duy nhất của La gia rồi, cô ta làm tu hú chiếm tổ nhiều năm như vậy, hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý vốn dĩ thuộc về cô, còn cô lại bôn ba khổ cực ở nơi đất khách quê người. Tôi còn cảm thấy đau lòng thay.”
Những lời này đã chạm vào góc tối trong lòng Châu Sơ Ly. Đúng vậy! Trong lúc La Mẫn Tuyên chăn ấm đệm êm, ăn ngon mặc đẹp Châu Sơ Ly vì người ba kia phá sản trong nhà nghèo túng, tối ngày đều cờ bạc rượu chè bất đắc dĩ chỉ có thể nghỉ học. Cô ta làm đủ thứ chuyện phạm pháp chỉ để có tiền, để khoe khoang với thiên hạ Châu Sơ Ly cô ta giàu có.
Cho đến cái ngày người ba kia của cô ta chết đi Châu Sơ Ly mới thoát khỏi địa ngục. Cô ta theo mẹ trở về nước tìm đến La Bình, lợi dụng tình cảm năm xưa cùng vài cách thức không mấy tốt đẹp để ông ta dẫn hai mẹ con cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/295685/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.