Tối đến, Tô Hữu Duy nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách nhưng tâm thần không yên.
Gần đây thái độ của La Mẫn Tuyên thật sự không bình thường, nó làm anh bức bách khó chịu.
Tô Hữu Duy đau đầu đóng sách lại, anh ngẩng đầu lên lại phát hiện La Mẫn Tuyên tắm xong từ bao giờ. Cô đứng trước mặt anh, trên người là chiếc váy ngủ mỏng tang như giấy xuyên thấu cả nội y bên trong.
Đồng tử anh co rút lại, hơi thở dần trở nên nặng nề. Anh chưa kịp định thần La Mẫn Tuyên đã nắm lấy quai dây lỏng lẻo thả váy xuống, chiếc váy treo tuột dưới chân cô. Nội y cũng bị cô tháo nốt. Tô Hữu Duy nhìn từng động tác trôi chảy của cô mà giật giật mi mắt, nơi nào đó phía dưới ***** **** đến phát đau.
Anh đứng dậy đi tới trước mặt La Mẫn Tuyên, nắm lấy cằm cô, hơi thở đầy dục vọng: “Làm gì vậy?”
La Mẫn Tuyên cụp mắt: “Làm tròn bổn phận của một người vợ.”
Cô nghe tiếng anh bật cười trầm thấp, tiếng cười chẳng có chút tư vị vui vẻ.
“Được thôi.”
Tô Hữu Duy kéo cô vào lòng, hai tay đặt lên bờ mông tròn trịa xoa nắn không ngừng. Anh ghé sát vành tay cô nói: “Như em mong muốn.” rồi ngậm lấy nó.
La Mẫn Tuyên nhắm mắt cố không để cơ thể mình run rẩy cùng cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng.
Tựa như một con búp bê vô tri mặc Tô Hữu Duy làm gì cô cũng yên tĩnh như chết.
Cho đến khi cả hai thân thể chồng lên nhau ngã xuống giường, anh chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/295661/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.