“Đại ca à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy hả? Chẳng phải mọi thứ đều đang tốt đẹp sao? Chị dâu bị anh làm cho thảm luôn rồi không để lại bóng ma tâm lý em đi đầu xuống đất.” Lương Bằng đi qua đi lại trong phòng bệnh lắc đầu ngao ngán. Giờ thì hay rồi kế hoạch tổng tài lạnh lùng theo đuổi vợ yêu thất bại hoàn toàn tập. Kiểu này thì truyện còn lâu mới hoàn. Yêu thì chưa thấy đâu nhưng con gái nhà người ta vô viện nằm luôn. Lương Bằng thực sự không còn gì để nói với đại ca nhà mình. Tô Hữu Duy uể oải dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn cô gái đang truyền nước trên giường bệnh. Lúc này nhìn La Mẫn Tuyên vô cùng yên tĩnh tựa như một thiên thần đang say giấc. . ||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh ||||| Mà anh lại là tội đồ xứng đáng bị ngũ mã phanh thanh, trăm chết ngàn chết. Anh gục đầu xuống lòng bàn tay mình, khổ sở nói: “Cô ấy chưa từng, chưa từng yêu tôi. Lương Bằng, cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?” Lương Bằng thở dài đi tới trước mặt anh nhìn thấy tay anh đầy vết máu khô, lại thở dài thêm lần nữa: “Chẳng phải em nói với anh đối với phụ nữ phải biết dỗ dành hay sao? Anh làm vậy là chết em luôn rồi. Không dỗ thì thôi dỗ cái nhập viện luôn. Em bất lực với anh luôn rồi đó.” Hai vợ chồng nhà này có số sát cô tinh hay sao ấy, đụng vào nhau là xém xảy ra án mạng, người thì đổ máu người thì bất tỉnh. Lương Bằng nghĩ bữa nào đó nên lấy ngày sinh của hai người này đi xem bói. “Tôi đã làm tất cả mọi thứ rồi nhưng người cô ấy yêu mãi mãi chỉ có tên Tiêu Thái Liêm kia.” Ba chữ Tiêu Thái Liêm như phát ra từ kẻ răng Tô Hữu duy, âm thanh đầy phẫn hận. Lương Bằng ngờ nghệch: “Hóa ra chị dâu có bạch nguyệt quang à? Thế chỉ cần tên này biến mất là xong.” Tô Hữu Duy lẩm bẩm: “Biến mất sao?” Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến sao? Không, anh đã nghĩ qua vô số lần việc giết chết Tiêu Thái Liêm. Nhưng bởi vì cô, cô đối với cậu ta một lòng một dạ anh sợ một khi mình ra tay cô sẽ rơi vào đau khổ. Quan trọng là nếu cô phát hiện ra anh tổn hại đến Tiêu Thái Liêm chắc chắn sẽ hận anh hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần. “Đại ca bình tĩnh, anh không được xúc động thủ tiêu tên đó đâu. Biến mất ở đây chính là làm hình tượng của cậu ta hoàn toàn sụp đổ trong lòng chị dâu. Khi đó vẻ đẹp trai của anh, sự hào nhoáng của anh sẽ từ từ đi vào trái tim của chị dâu.” Lương Bằng mắt sáng lóa nhìn Tô hữu Duy như nhìn thấy ánh sáng thành công của cách mạng. Tô Hữu Duy mơ hồ hỏi: “Là như thế nào?” Lương Bằng ngồi xuống bên cạnh Tô Hữu Duy, chiêm nghiệm nói: “Em hỏi anh nếu như bây giờ Tiêu Thái Giám à Thái Liêm kia dính dáng tới phụ nữ, còn có thái độ không tốt với chị dâu anh nghĩ người quyết liệt, yêu hận rõ ràng như chị ấy còn có thể tiếp tục thích cậu ta hả?” Tô Hữu Duy không đáp, Lương Bằng nói tiếp: “Vậy đi, chuyện này anh cứ giao cho em giải quyết, bây giờ việc quan trọng nhất là phải chăm sóc cho chị dâu. Anh không được làm bừa đâu đấy.” Ai bảo đối với căn bệnh của Tô Hữu Duy chỉ có La Mẫn Tuyên mới là liều thuốc tốt nhất chứ? Phí Dương ơi là Phí Dương cậu chạy ra nước ngoài tham gia hội thảo quái quỷ gì đó làm gì bỏ lại cái đống rắc rối lớn này cho anh ta. Lương Bằng vỗ vai Tô Hữu Duy nói tạm biệt rồi rời khỏi bệnh viện. Không khí trong phòng bệnh lại trở về dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Anh thất thần hồi lâu, lát sau mới đến bên chỗ cô, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé kia đặt vào trong chăn ấm. Giọng anh thì thào: “Xin lỗi em, Mẫn Tuyên.” Tô Hữu Duy căm hận chính mình, hận căn bệnh tâm lý quái quỷ này, hận bản thân không kiềm chế được cơn nóng giận. Hận anh làm tổn thương cô. Anh chỉ muốn cô để ý đến anh một chút, muốn trong lòng cô có anh mà thôi. Nhưng anh đã làm sai rồi, sai lại càng thêm sai. Bây giờ đến dũng khí đối mặt với cô anh cũng không có. Tô Hữu Duy gục đầu xuống giường bệnh khóc không thành tiếng. Cả cơ thể anh đều đang gào thét trong vô vọng. *** Sáng hôm sau, La Mẫn Tuyên tỉnh lại đón nhận những tia nắng đầu tiên của bầu trời. Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện xộc vào mũi khiến cô nhăn mày. Mở hẳn mi mắt, một đầu tóc đen tuyền rũ rượi rơi vào tầm nhìn của La Mẫn Tuyên. Người đàn ông cao lớn tàn bạo lúc này trông nhỏ bé lạ thường, cô nhìn thấy quầng thăm mắt của anh lại càng ngày càng đậm rồi. Tô Hữu Duy, anh chắc hẳn là người đàn ông khó hiểu nhất trên đời này. Vừa đánh cho người ta thân tàn ma dại giây sau lại ân cần chăm sóc đến bất ngờ. La Mẫn Tuyên nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ phát điên mất. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại dường như rất không muốn nhìn thấy anh. Mà lúc này Tô Hữu Duy cũng chậm rãi thức giấc, anh lắc lắc cái đầu đau như búa bổ ngồi dậy cẩn thận kiểm tra giây truyền nước có bị trào ngược máu lên hay không sau đó lại chỉnh chăn ngay ngắn cho cô. Xong xuôi, Tô Hữu Duy bước vào nhà vệ sinh của phòng bệnh rửa mặt qua loa rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng, anh nghĩ có lẽ một lát nữa cô tỉnh lại sẽ thấy đói. Lúc Tô Hữu Duy trở về đã thấy La Mẫn Tuyên ngồi tựa đầu giường, nhiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt cô trong veo tựa hồ không vươn chút bụi trần. Tô Hữu Duy đi vào đặt đồ ăn xuống bàn, bối rối nói: “Em đói chưa? Tôi mua đồ ăn sáng cho em rồi, đều là món em thích.” Khác với suy nghĩ của Tô Hữu Duy rằng cô sẽ làm mình làm mẩy hay lạnh lùng nói tuyệt thực với anh thì La Mẫn Tuyên lại nở nụ cười gật đầu: “Em đói rồi.” Tô Hữu Duy thoáng bất ngờ sau đó đặt mấy hộp thức ăn đến trước mặt cô. “Anh cũng ăn đi.” Cô lại mỉm cười nói. Tô Hữu Duy hơi ngẩn ra nhưng vẫn ngồi xuống ăn cùng cô. La Mẫn Tuyên có phần kì lạ anh có thể nhận ra, bất quá sự dịu dàng hiếm hoi này anh cũng không muốn từ chối. Cảnh tượng ăn sáng trong tưởng tượng lẽ ra phải mất tự nhiên vô cùng nhưng thực tế lại hòa hợp đến lạ. Mà báo hiệu cho cơn sóng thần lúc nào cũng là gió yên biển lặng. Kể từ hôm đó La Mẫn Tuyên như biến thành con người hoàn toàn khác. Cô trầm tĩnh ít nói hơn trước đây, bình thường thích nhất là đi dạo mua sắm bây giờ lại chăm hoa dọn cỏ. Di động cùng máy tính hầu như không chạm vào nữa, chỉ có thỉnh thoảng gọi điện cho Lâm gia hỏi thăm tình hình của Lâm Phi Linh. Còn nói vụ mang thai chỉ là nhầm lẫn kết quả kiểm tra của người khác dặn họ yên tâm cô và anh sẽ sớm có con. Cô nói cô thích trẻ con. Cô nói anh là người chồng tốt. Tất cả đều là nói dối. La Mẫn Tuyên đối với anh luôn là vẻ mặt dịu dàng như nước. Hằng ngày đều đứng trước cửa đợi anh tan ca trở về, sẽ chủ động cởi áo khoác cho anh. Sẽ chúc anh buổi sáng tốt lành, nhắc nhở anh ngủ sớm. Sẽ mỉm cười vui vẻ với anh. Không ai nói cho cô biết nụ cười của cô thật sự rất giả tạo, giả tạo đến mức chính anh cũng không muốn nhìn. Anh thấy mắt mình như bị ai khoét đi đau điếng, còn trái tim thì bị cô bóp nát. Anh thà La Mẫn Tuyên náo loạn ầm ĩ với anh một trận còn hơn là nhìn dáng vẻ bình tĩnh này của cô. La Mẫn Tuyên thật biết cách trả thù. Chẳng có điều gì đáng sợ hơn sự quan tâm mờ nhạt cùng những nụ cười giả tạo đến từ người mình yêu nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]