“Không quan trọng?” La Mẫn Tuyên cười tự giễu: “Tô Hữu Duy, tôi nhìn lầm anh rồi. Cái gì gọi là đến tuổi lập gia đình chứ? Chẳng qua là anh muốn có một con rối tùy thời để anh đùa bỡn mà thôi.”
“Câm miệng!” Tô Hữu Duy ngay lập tức ghì chặt môi cô. Nụ hôn cuồng bạo chỉ có sự điên cuồng chiếm hữu cùng phát tiết.
La Mẫn Tuyên vùng vẫy liên tục đấm đá vào người anh nhưng cũng không ăn thua. Cho đến khi máu tanh tràn trong khoang miệng của hai người Tô Hữu Duy mới dừng lại.
Anh đưa tay quẹt máu trên môi mình. Được lắm, dám cắn anh đến chảy máu. Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu.
Khuôn mặt La Mẫn Tuyên quật cường, ánh mắt tràn ngập nỗi không cam lòng. Nụ hôn đầu của cô, lại bị đoạt đi bởi cách thức tàn bạo này.
Không phải người cô yêu.
Cũng không phải người chồng đúng nghĩa.
Tô Hữu Duy cười khinh miệt gật gật đầu, hoàn toàn bị chọc giận đến hóa cười. Anh bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ, mặc cô có giẫy dụa la hét cỡ nào vẻ mặt anh vẫn lạnh tanh từ đầu tới cuối.
“Tô Hữu Duy, anh buông tôi ra.”
“Tô Hữu Duy anh là tên khốn nạn.”
“Tôi muốn kiện anh tội bạo lực gia đình, cưỡng hiếp phụ nữ.”
Tô Hữu Duy đạp cửa phòng ngủ trực tiếp ném cô lên giường. Tiếng mắng chửi liền im bặt.
Anh giật phắt cà vạt trên cổ: “Làm chuyện vợ chồng nên làm mà em gọi là cưỡng hiếp phụ nữ sao? La Mẫn Tuyên, đừng làm chuyện vô ích nữa.”
La Mẫn Tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/278897/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.