Hai người chỉ thỉnh thoảng nói chuyện đôi ba câu dọc đường, tuy phần lớn thời gian là sự yên tĩnh nhưng bầu không khí cũng không vì vậy mà trở nên xấu hổ.
Mãi đến khi Thẩm Chiêu Lộc đẩy xe đạp đưa cậu đến một tòa nhà cũ nát, Dương Thư Lạc mới nhận ra có lẽ anh hoàn toàn khác với những gì mà cậu đã phác họa trong lòng.
“Đến nơi rồi.” Cậu nhìn anh khóa xe đạp, sau đó thuận tay lấy túi ni lông trong giỏ xe phía trước, sải bước đi vào hành lang bên cạnh. Thiếu niên vội thu hồi tầm mắt đang quan sát cảnh vật xung quanh, vội vàng theo sát.
Có thể nhận thấy ngôi nhà đã khá cũ. Vô số mẫu quảng cáo nhỏ được dán trên hành lang, vách tường bị bao phủ bởi những bức vẽ nguệch ngoạc của con nít, dường như chưa bao giờ được dọn dẹp. Cửa sổ ngoài hành lang cũng không biết đã bị ai phá vỡ, song cũng không có ai sửa sang chúng.
Thẩm Chiêu Lộc dừng lại ở lầu bốn, anh lấy chiếc chìa khóa hoen gỉ trong túi quần ra, thuần thục mở cánh cửa chống trộm.
“Thưa nội con mới về.” Anh vừa nói vừa mở đèn trong nhà, “Hôm nay con đưa bạn học về chung ạ.”
Dương Thư Lạc vội lớn tiếng chào hỏi: “Con chào bà ạ!”
Buồng trong truyền đến một tiếng ho khan và tiếng đáp lại khe khẽ.
Dương Thư Lạc lúng túng đứng ở cửa, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đến nhà đàn anh làm khách, không thể không có chút thận trọng.
“Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi!” Thẩm Chiêu Lộc gọi cậu mau đi vào, bỏ các loại rau củ anh mang theo vào tủ lạnh.
Căn nhà không lớn, khoảng bốn mươi mét vuông, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy vết nứt trên tường; tuy trong phòng khách chỉ có một chiếc bàn trà nhỏ và một băng ghế nhưng lại không hề lộ vẻ khó coi hay đáng thương cảm.
Trong không khí xen lẫn một chút áp lực, Dương Thư Lạc chưa từng nghĩ rằng hóa ra anh đã lớn lên trong một môi trường như vậy.
Ngày thường hay làm động tác chọc cười, phụ trách điều hòa bầu không khí là sở trường của cậu, nhưng bây giờ đối mặt với Thẩm Chiêu Lộc, nhất thời cậu lại không biết phải nói cái gì. Trái lại, đàn anh cầm lấy chiếc ấm trên bàn trà, đích thân rót cho cậu một cốc nước, cậu đưa tay nhận lấy, trong lòng sông cuộn biển gầm, hương vị lẫn lộn khó tả.
Thẩm Chiêu Lộc không có phản ứng gì, rời mắt khỏi ánh mắt đồng cảm của cậu, “Sức khỏe của bà nội anh không được tốt lắm.”
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên anh đưa một người nào đó về nhà.
Không hiểu sao anh lại thấy đàn em khóa dưới ngồi xổm bên vệ đường giống như một chú cún bị chủ bỏ rơi vậy. Anh bất giác cau mày, lúc phản ứng lại thì bản thân đã dừng xe trước mặt em khóa dưới từ lúc nào.
“Bình thường bà nội ở nhà một mình ạ?” Dương Thư Lạc nghiêng đầu liếc nhìn về phía buồng trong, nơi đó đã tắt đèn nghỉ ngơi.
“Bố mẹ anh ly hôn lâu rồi.”
Giọng điệu của Thẩm Chiêu Lộc không mặn không nhạt, tựa như anh đang nói những chuyện không hề liên quan đến mình; thế nhưng, ở trong mắt anh đúng thật cũng là như vậy, hai bên đã sớm lập gia đình mới rồi.
Đôi ngả chia ly, chúc nhau hạnh phúc. (*)
(*) Câu gốc là [一别两宽, 各生欢喜], mang ý nghĩa ly hôn.
Chỉ có anh bị bỏ rơi tại chỗ mà thôi.
“Xin lỗi anh.” Cậu cúi đầu uống nước, rõ ràng là nước vô vị, song đầu lưỡi lại mơ hồ dính chút vị đắng.
Thẩm Chiêu Lộc hơi sững sờ, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Dương Thư Lạc cũng mang theo một chút khó hiểu, không hiểu tại sao cậu lại xin lỗi mình.
“Em chưa làm xong bài tập nữa, chúng ta làm bài tập trước đi!”
Vừa bắt gặp ánh mắt của anh, Dương Thư Lạc vội vàng dời tầm mắt, cậu cúi đầu né tránh, lật cặp sách đánh trống lảng.
Cậu cho rằng Thẩm Chiêu Lộc xuất sắc và dịu dàng từ trong xương tủy như vậy chủ yếu là do anh lớn lên trong một môi trường được quan tâm đầy đủ, chịu ảnh hưởng từ bố mẹ của anh. ngôn tình tổng tài
“Vào phòng đi, đèn ở đây mờ quá.” Khó khăn lắm mới có thể nhét thêm một người trong ngôi nhà hai phòng ở hơn bốn mươi mét vuông, chỉ có một bóng đèn thắp sáng trên đỉnh đầu.
Dương Thư Lạc gật đầu như giã tỏi, cậu nóng lòng muốn được tận mắt nhìn thấy phòng ngủ của Thẩm Chiêu Lộc. Mở cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt là sách vở đặt ngay ngắn trên bàn; một chiếc giường, một bộ bàn ghế đọc sách và một chiếc tủ quần áo nhỏ là toàn bộ những gì trong phòng ngủ.
“Em ngồi đây một lát đi, để anh lấy cho em một cái ghế.”
Thẩm Chiêu Lộc xoay người bước ra khỏi phòng, anh định lấy một chiếc ghế từ trong phòng khách. Dương Thư Lạc nhìn những tấm giấy khen trên tường, còn có những chiếc cúp đặt trên bệ cửa sổ.
Từ tiểu học đến cấp hai cho đến tận bây giờ, phỏng chừng là phân nửa vách tường dán đủ loại giấy khen lớn nhỏ.
“Giỏi quá đi mất…” Dương Thư Lạc không khỏi lẩm bẩm.
“Cảm ơn em.” Thẩm Chiêu Lộc vừa quay lại thì phát hiện đàn em đang nhìn những tấm giấy khen trên tường, trong miệng còn lẩm bẩm khen ngợi anh.
Thiếu niên không lảng tránh ánh mắt của anh, mặc dù bây giờ đàn anh đang mặc một chiếc áo trắng ngắn tay rộng thùng thình, thỉnh thoảng còn chạy khắp nơi để chăm sóc bà nội ở nhà, thế nhưng có một điều mà cậu biết.
Bất kể là đi đâu, anh vẫn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.
Những nỗ lực không ngừng sẽ khiến cho ánh sáng của anh ngày càng lấp lánh.
Có lẽ đây mới là điều thật sự thu hút cậu!