Mười sáu mười bảy là độ tuổi nghịch ngợm nhất của con trai.
Điều này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Dương Thư Lạc. Cậu thường xuyên đi muộn, cúp tiết và trốn lớp tự học buổi tối, thái độ cà lơ phất phơ khiến cho tất cả những giáo viên dạy cậu phải đau đầu.
“Nếu trí thông minh của em được dùng trong học tập và thời gian được dùng để suy nghĩ về kiến thức trong sách giáo khoa nhiều hơn thì em đã sớm đứng nhất lớp rồi.”
“Là một hạt giống rất tốt, đáng tiếc thay lại không thèm để tâm.”
Đây là hai câu mà giáo viên đã dạy cậu hay nói nhất.
Như thường lệ, Dương Thư Lạc tranh thủ khoảng thời gian nghỉ giải lao ngắn để trốn lớp tự học buổi tối, có lẽ là do cậu trốn học quá nhiều lần nên ngay cả ông trời cũng phải xuống tay trừng phạt cậu. Vì vậy, khi ngựa quen đường cũ trèo lên tường rào, cậu phát hiện gấu áo đồng phục của mình bị hàng rào móc chặt, không hề có dấu hiệu nới lỏng sau vài lần kéo.
“—— Bạn học này, cậu không sao chứ?”
Không biết từ khi nào, dưới bờ tường xuất hiện một thiếu niên đang đứng, trên cổ tay áo ghim dòng chữ “Hội trưởng hội học sinh”. So với dáng vẻ chật vật của Dương Thư Lạc, thiếu niên lại là một người con ngoan trò giỏi mà giáo viên và phụ huynh thường hay nói đến. Đồng phục sạch sẽ thoải mái mặc trên người chỉnh tề, một tay cầm tập tài liệu màu xanh lam, ánh mắt quan tâm nhìn về phía Dương Thư Lạc lúc này đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-yeu-tham/831168/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.