Vào ngày thứ Hai đen tối (*),văn phòng lặng như tờ.
(*) Black Monday: Là tên được đặt cho những lần sụt giảm mạnh của thị trường chứng khoán.
“Mọi người nghe nói gì chưa? Sắp có một giám đốc bộ phận nhảy dù (*) đến bộ phận công nghệ thông tin của chúng ta đó.” Tiểu Trương ngồi trên ghế xoay xoay hai vòng rồi dừng lại, bất thình lình ném ra một tin nặng nề.
(*) [空降]: Đề cập đến các giám đốc điều hành cấp cao có kinh nghiệm và nổi tiếng đến một công ty có địa vị quản lý tương đối thấp. (theo Baidu)
Văn phòng vốn đang yên tĩnh lập tức nổ tung.
“Thật hay giả vậy? Là ai thế?”
“Dương Thư Lạc là người thạo tin nhất, chắc chắn cậu phải biết!”
Thanh niên bị điểm danh không khỏi bật cười, cậu vô tội nhún vai, “Còn chưa nhìn thấy người thì làm sao biết được là ai đây?”
“Cậu là Bách Hiểu Sinh (*) của công ty này mà cũng không biết à…”
(*) [百晓生]: Một người được cho là hiểu biết nhiều trên võ lâm.
Dương Thư Lạc phớt lờ anh ta, cậu cầm bình tưới tưới nước cho cây trầu bà vàng trước bàn làm việc, vô tình nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thì bắt gặp một chiếc Jaguar vô cùng quen mắt đang đậu dưới công ty. Cậu nhớ là không có ai trong số đồng nghiệp của cậu đi loại xe này, rất có thể là người của bộ phận khác.
Luôn cảm thấy như thể mình đã gặp nó ở đâu đó, cậu đặt bình tưới nước trở lại bệ cửa sổ rồi tự nghĩ. Sau khi lấy nước từ vòi uống nước trước cửa xong, đồng nghiệp lật đật chạy về chỗ ngồi, cô vội vàng thu dọn đống tài liệu bừa bãi trên bàn làm việc, lẳng lặng đè thấp giọng bảo: “Sếp tới!”
Giống như đám học trò nghe tin chủ nhiệm lớp đến: đang ăn sáng thì nhét bữa sáng vào hộc bàn, đang trang điểm thì nhét mỹ phẩm vào túi xách, đang nghịch điện thoại thì tắt màn hình đi.
Nghiêm trang như thể nhân viên chuyên nghiệp của năm trong công ty vậy.
“Mới sáng sớm đã chăm chỉ như thế này, thật đáng khen!”
Tống Nhiên bước vào văn phòng, ngoài mặt gật đầu cười như hoa nở, trong thâm tâm lại nói bọn nhãi con này có thể diễn tốt hơn cả ảnh đế đoạt giải Oscar; cách tám trượng (*) còn nghe thấy tiếng các người tán dóc trong văn phòng, bây giờ ngược lại hệt như một con chó (**).
(*) 1 trượng Trung Hoa = 3,33 mét.
(**) [人模狗样]: Thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
“Biết mọi người đang chăm chỉ rồi, nhưng bây giờ hãy đặt công việc trên tay lẫn trong đầu xuống trước đi. Để tôi giới thiệu với mọi người: Người bên cạnh tôi là giám đốc bộ phận mới —— Thẩm Chiêu Lộc.”
Khi nhìn thấy người bên cạnh y, Dương Thư Lạc lập tức sững sờ.
Thẩm Chiêu Lộc được sinh ra như một cái giá treo quần áo, bộ âu phục màu đen được thiết kế riêng giúp tôn lên nước da cực trắng của anh, mặc ở trên người anh sẽ không thể tìm ra dù chỉ một chút tì vết nào. Mái tóc được chăm chút tỉ mỉ, đôi mắt phân rõ trắng đen thoạt nhìn sâu không lường được, cặp kính gọng bạc trên sống mũi thẳng tắp, song từ khi vào cửa, trên mặt anh không có biểu cảm gì, cả người toát lên khí chất miễn đến gần. Mặc dù trước đây đã biết ngoại hình của anh rất đẹp, Dương Thư Lạc vẫn không khỏi thán phục khi gặp lại đối phương sau nhiều năm xa cách.
Ánh mắt của Thẩm Chiêu Lộc quét qua khuôn mặt cậu, biểu cảm vẫn không hề thay đổi, như thể anh không nhìn thấy đối phương; chỉ có trái tim của Dương Thư Lạc nhảy lên cổ họng trong khoảnh khắc anh nhìn về phía mình.
Cậu dõi theo vẻ mặt của người đàn ông, sau đó bất chợt nở nụ cười. Uổng công mình vừa mặt đỏ tim đập, trong lòng như đánh trống, hóa ra người này từ đầu đến cuối vẫn không hề nhớ tới sự tồn tại của mình. Dương Thư Lạc vốn cho rằng cậu đã buông bỏ anh từ lâu, nhưng cho đến hôm nay cậu mới phát hiện, ánh mắt của cậu vẫn không nhịn được mà đuổi theo Thẩm Chiêu Lộc đang đứng cách đó không xa mấy.
Thẩm Chiêu Lộc chỉ lướt qua người cậu, thậm chí anh còn chẳng dừng chân, điều này cũng đã khiến cho cõi lòng của Dương Thư Lạc hỗn loạn.
Cậu phải thừa nhận rằng dường như cho đến bây giờ mình vẫn không thể buông bỏ được anh, giống như một kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ trôi duy nhất trôi dạt trên biển.
Một khi đã bắt được thì sẽ không bao giờ buông tay ra nữa.
Đáng tiếc thay, lần duy nhất Dương Thư Lạc lấy hết can đảm để tiếp cận và cố gắng nắm lấy tay anh lại bị Thẩm Chiêu Lộc tránh được.
“Tôi là Thẩm Chiêu Lộc, sau này tôi sẽ làm việc với mọi người, nếu gặp bất cứ vấn đề gì trong công việc thì có thể tìm đến tôi.”
Giọng của anh có chút quá nhẹ nhàng, tựa như một cơn gió mát thổi bay những cánh hoa trên sông, khiến cho mặt sông không khỏi gợn sóng.
“—— Bạn học này, cậu không sao chứ?”
Dương Thư Lạc bàng hoàng nhớ ra anh cũng đã từng nói chuyện với mình như vậy. Chỉ tiếc rằng xưa không bằng nay, người nọ còn chẳng nhớ đến mình, chỉ có cảm xúc của một mình cậu đạt cao trào mà thôi.
Cậu tự giễu bản thân một cách khinh bỉ, cảm thấy mình giống như một lon soda cam vừa bật nắp, nổi lên những bong bóng vừa chua vừa ngọt.
Ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lẻn vào phòng, nghịch ngợm rơi trên vai Thẩm Chiêu Lộc, phủ lên người anh một tầng ánh sáng rực rỡ. Dương Thư Lạc nhìn dung mạo của đối phương, rõ ràng là đã sớm trưởng thành không ít, song cậu lại cảm tưởng như mình đã bắt gặp anh khi còn trẻ.
Một Thẩm Chiêu Lộc tuy hơi nhút nhát nhưng lại rất dịu dàng cẩn trọng.