Editor: juuulis5813
Dương Tiêu Vân đương trị xong trở lại thị vệ sở, cẩn thận đem điểm tâm đem ra.
Cùng lúc ấy, Mục Nhiên thấy được liền nói, "Nha, không phải mấy khối điểm tâm sao, ta còn tưởng là vàng bạc châu báu kia.".
Dương Tiêu Vân không đáp lại lời châm chọc mỉa mai, chỉ nỏi, "Ăn một khối đi, thứ này chính là rất hiếm khi có cơ hội ăn.".
Mục Nhiên tuy rằng tính tình cao ngạo, nhưng được mời ăn điểm tâm vẫn là có chút động lòng, liền cầm lấy một khối ăn, trong miệng còn nói thầm, "Cũng không phải ăn rất ngon sao...".
Ngày hôm sau, Thất hoàng tử tự mình bưng một mâm bốn khối điểm tâm tới thị vệ sở, cho Mục Nhiên nói là cảm ơn hắn cứu mình.
Mục Nhiên khinh phiêu phiêu nói một câu, "Đây là làm thị vệ bổn trách, không có gì hảo tạ.".
Thất hoàng tử chỉ cười cười, lại lần nữa nói cảm tạ liền đi.
Mục Nhiên thấy Thất hoàng tử đi rồi, cầm lấy một khối điểm tâm ăn, xong rồi liền nói, "Này, Thất hoàng tử thật đúng là ngốc hề hề. Còn ba khối ngươi có thể ăn một khối nha, hai khối còn lại ta để lại cho huynh đệ đi.".
Dương Tiêu Vân chướng mắt tính cách của Mục Nhiên, vốn định từ chối, đảo mắt vẫn là cầm lấy một khối ăn. Vừa ăn còn vừa nghĩ, thứ này chắc chắn là Hiền Quý Phi đưa cho Thất hoàng tử, kết quả hắn đưa cho Mục Nhiên, dám khẳng định hôm nay chính hắn còn chưa ăn.
Lại nghĩ đến người kia bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tuong-quan/2420619/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.