Chương trước
Chương sau
Trên phố bắt đầu xôn xao tin Tĩnh vương gia thích nam nhân, mà đối tượng cư nhiên là người bên cạnh tân đế - Mục tướng quân. Hắn từ nhỏ đã quấn lấy Mục tướng quân, mà cho tới giờ Mục tướng quân cũng chưa có thành thân.

Dương Tiêu Vân nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm Mục tướng quân nhà ngươi là không có thời gian thành thân, nói cái gì mà Tĩnh vương gia luôn quấn lấy người làm chướng mắt Mục Nhiên.

Song, lời đồn đại truyền tới tai hoàng đế, Tĩnh vương gia được gọi tới thỉnh an hoàng đế ở Ngự Thư Phòng, liền bị mắng cho một trận, Tĩnh vương gia là dùng tay che trán trở về.

Tin tức hoàng đế không thích Tĩnh vương gia cũng bắt đầu lưu truyền, càng ngày càng mang tính kích bạo, có lời đồn đãi còn nói Tĩnh vương gia quỳ gối trước Mục tướng quân, kết quả vẫn là bị cự tuyệt.

Tĩnh vương gia việc hôn nhân xem như thất bại, toàn bộ gia đình có uy tín ở kinh thành đều không muốn gả nữ nhi nhà mình vào Tĩnh vương phủ. Tân đế không thể can dự, cũng chỉ có thể mặc kệ.

Trình Viên lại tìm Dương Tiêu Vân phun nước đắng, nói không biết người nào thiếu đạo đức nói ra những lời đồn đãi, mà Vương gia cũng không làm sáng tỏ, như cũ không có việc gì liền chạy tới tướng quân phủ.

Mục Nhiên sinh thần 24 tuổi, đại yến ở tướng quân phủ đầy khách khứa lại không có thỉnh Tĩnh vương gia.

Phần sau phải uống rượu, Dương Tiêu Vân đi nhà xí.

Ở phía sau môn thấy Tĩnh vương gia đưa cho Mục Nhiên một chiếc hộp, lại từ cửa sau bỏ đi.

Dương Tiêu Vân lắc lắc đầu, giải quyết vấn đề cá nhân.

Sau, có người thấy Mục Nhiên trên người mang theo một khối cực hảo ngọc bội, liền hỏi là từ đâu ra.

Mục Nhiên bĩu môi nói còn có ai, rốt cuộc lúc này cũng bỏ bộ dạng đưa đám.

Người chung quanh như bừng tỉnh, lại có người nói, "Tướng quân, vậy thì đưa ta khối ngọc này.".

Mục Nhiên lạnh mặt nói, "Khối này đâu phải dạng vừa, đưa ngươi cũng thực tiếc.".

Có người cười, nói có phải hay không Mục tướng quân bị Tĩnh vương gia làm cảm động.

Mục Nhiên cười lạnh, nói, "Ta mấy tháng sau muốn thành thân, các ngươi đến lúc đó nhất định phải tới.".

Có người bắt đầu ồn ào hỏi là nữ tử nhà ai, cũng có người cười nói Tĩnh vương gia lúc này thương tâm chết mất.

Dương Tiêu Vân ngồi ở một bên uống rượu, không nói gì, chỉ là ngẫu nhiên liếc nhìn Mục Nhiên một cái.

Ánh mắt kia tựa hồ muốn nói, xem ngươi có thể đắc ý đến khi nào

Ngày Mục Nhiên thành thân, nghe nói đón dâu, Tĩnh vương gia ở cửa nam thiếu chút nữa nhảy xuống.

Tất cả mọi người đem chuyện này chê cười truyền đi, chỉ có Dương Tiêu Vân không để bụng.

Trình Viên chạy tới mắng to những lời bịa đặt người ta nói, "Vương gia bất quá là từ thành lâu nhìn xem thành ngoại là bộ dáng gì mà thôi, những người đó cũng chỉ biết nói hươu nói vượn.".

Dương Tiêu Vân cười an ủi Trình Viên, nói một câu, "Nếu ta thích một nam tử, đời này cũng chỉ có mình hắn.".

Trình Viên tò mò hỏi, "Vậy ngươi thích ai?".

Dương Tiêu Vân để Trình Viên đoán, Trình Viên suy cho cùng cũng không mấy hứng thú. Dương Tiêu Vân có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Man di lấn tới, Dương Tiêu Vân lại đưa binh lính tới biên cương, vẫn như cũ là cùng Mục tướng quân.

Lần này đi hai năm.

Tĩnh vương gia vẫn như cũ thường thường viết thư gửi Mục tướng quân, Mục tướng quân vẫn như cũ là không nhìn không thấy.

Dương Tiêu Vân mỗi lần đều đem thư Trình Viên viết cho mình cẩn thận thu lại, hiện tại Tĩnh vương gia có phủ đệ của riêng hắn, Dương Tiêu Vân có thể quang minh chính đại hồi âm Trình Viên

Lúc nhàm chán, Dương Tiêu Vân phát hiện Tĩnh vương gia trước đó dăm ba bữa một phong thư gửi tới cho Mục Nhiên, giờ biến thành năm bảy ngày một phong.

Thâm thâm ái ái cũng hao mòn theo thời gian a, Dương Tiêu Vân nghĩ thầm, Tĩnh vương gia này sợ là đã hết tình cảm với Mục tướng quân.

Lại lần nữa trở lại kinh thành, Dương Tiêu Vân vẫn như cũ thấy thân ảnh ở cửa thành kia. Là Tĩnh vương qua, mà phía sau Tĩnh vương gia vẫn luôn có Trình Viên.

Mục Nhiên vẫn như cũ không để ý hướng cửa thành biên, chỉ lo cùng vài vị bạn tốt vui cười.

Có người cười nói Tĩnh vương gia lại hạ đẳng đứng ở cổng thành.

Mục Nhiên không tỏ vẻ gì, cười cười, thời điểm đi qua Tĩnh vương gia chỉ là lãnh đạm chào hỏi.

Dương Tiêu Vân lưu lại cùng Trình Viên nói chuyện.

Trình Viên thấy Mục Nhiên không để ý Vương gia nhà mình, cũng không muốn cùng Dương Tiêu Vân nói chuyện, liền chạy tới mắng Tĩnh vương gia.

Dương Tiêu Vân lắc đầu, đối Tĩnh vương gia hành lễ rồi đi.

Mục Nhiên ở ỷ thúy lâu thích biết bao các cô nương, ra tay hào phòng, mỗi khi rảnh rỗi đều đem người đi ỷ thúy lâu uống rượu.

Người cười người nói, nếu tướng quân thích như vậy dứt khoát mua lâu thành về đi.

Cũng có người phá đám nói, tướng quân trong nhà có chỉ cọp mẹ, bằng không cũng sẽ không ở bên ngoài ăn vụng.

Mục Nhiên cười, làm khổ trạng nói, sớm biết vậy đã chẳng thành thân, đổi một cô nương khác a.

Dương Tiêu Vân lạnh lùng nhìn, chỉ lo uống rượu. Trong lòng vì Tĩnh vương gia bất bình, lại cảm thấy mình xen vào chuyện người khác.

Sau, lại nghe nói Tĩnh vương gia thích ỷ thúy lâu ôm cầm cô nương.

Ôm cầm cô nương cùng họa cô nương cũng biết phải giữ khoảng cách.

Có người cười nhạo nói, chẳng lẽ Tĩnh vương gia chỉ là nhất thời bị bệnh thích thượng nam nhân. Mục Nhiên như cũ không để bụng.

Mà chuyện này Dương Tiêu Vân lại biết được rõ ràng.

Tĩnh vương gia ở vương phủ bị bệnh một tháng, số lần Trình Viên đến gặp hắn đều thiếu, mỗi lần gặp mặt đều nói không đến mấy câu lại vội vàng trở về, nói là Tĩnh vương gia trọng bệnh, thái y nói sợ là khó hỏi.

Trình Viên tìm cơ hội, oán giận trách, Mục Nhiên thật không phải người, mặc Vương gia đối hắn tốt như vậy, đào tin đào phổi. Hiện tại Vương gia bị bệnh cư nhiên cũng không thèm đi xem một chút. Còn chưa tính hắn trốn đến tướng quân gia khác.

Dương Tiêu Vân mang theo lễ vật đi thăm Tĩnh vương gia, phát hiện bệnh hắn nặng thật, toàn thân đều chỉ còn xương cốt, một bộ dáng tử khí trầm trầm. Thời điểm Dương Tiêu Vân về nhà liền chạy tới tướng quân gia mà Mục Nhiên đang ở nhờ, không biết vô tình hay cố ý nói Tĩnh vương gia bị bệnh. Khi đó Mục Nhiên vẻ mặt khinh thường, châm chọc nói, không phải do sinh bệnh cũng đen đủi chết thôi.

Lại qua một tháng.

Trong ỷ thúy lâu truyền tai nhau, nói Tĩnh vương gia bị ôm cầm mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cái gì cũng phân không rõ.

Mục Nhiên không nằm ngoài dự tính vô cùng bình tĩnh, Dương Tiêu Vân lạnh lùng nhìn. Trong lòng nghĩ hắn đang vui sướng khi thấy người gặp họa.

Phía nam lại đem có chiến sự, hoàng đế phái Mục Nhiên mang binh đi trấn thủ.

Vài vị tướng quân là bạn tốt đều đi tiễn đưa, vài vị cô nương của ỷ thúy lâu cũng vậy.

Lúc này đây, Mục Nhiên bắt đầu nhìn cửa thành biên trống rỗng, ai cũng không có.

Đem người tiễn đi, tan cuộc sau chỉ còn lại có Dương Tiêu Vân cùng hai ỷ thúy lâu cô nương.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu cái gì xuân giang thu nguyệt, biết họa cô nương đột nhiên nói với ôm cầm cô nương.

Nói ôm cầm cô nương hôm nay hẹn Tĩnh vương gia đi dạo phố, Tiễn vương gia liền không tới đưa tiễn Mục tướng quân, phải biết rằng trước kia a, một hồi xoay người thể nào cũng thấy Tĩnh vương gia ngốc đứng ở của thành nhìn Mục tướng quân đi thật xa, xem người là duy nhất trong mắt.

Dương Tiêu Vân lẳng lặng nghe, nghĩ thầm, Tĩnh vương gia cùng Mục tướng quân a...

Chưa quá mấy tháng, Bắc Địch tới phạm, hoàng đế không biết vì cái gì không triệu Mục Nhiên hồi kinh, kỳ thật phương nam trận ấy bị đánh tới đứng dậy không nổi.

Hoàng đế hạ chỉ làm Dương Tiêu Vân mang binh đi chống lại Bắc Địch, mà Trình Viên cũng đi theo đảm nhiệm một chức trong quân tham tướng.

Dương Tiêu Vân biết đây ý của Tĩnh vương gia, Tĩnh vương gia mấy ngày trước đây thế hoàng đế chắn một con dao nhỏ, đổi cho Trình Viên chút tiền đồ.

Trước kia, Dương Tiêu Vân vẫn luôn cảm thấy Tĩnh vương gia quá mềm yếu, mới có thể bị người khi dễ, trong lòng ít nhiều khinh thường, chỉ là việc này làm Dương Tiêu Vân cảm thấy Tĩnh vương gia tuy rằng mềm yếu nhưng thiện lương như thế, đối với một thị vệ cũng đào tim đào phổi.

Bắc Địch lần này thực sự chiến nghiêm túc, cũng may có Trình Viên bên cạnh, Dương Tiêu Vân cảm thấy như vậy cũng không quá gian khổ.

Trình Viên ở trong quân doanh cũng mau thành thục, không khiến người khác phải để tâm, điều này làm cho Dương Tiêu Vân cảm thấy cao hứng, như thế chính mình đang được tán dương vậy.

Trình Viên vẫn luôn viết thư gửi Tĩnh vương gia, mười ngày một phong. Mà Tĩnh vương gia cũng luôn hồi đáp đúng hạn.

Một thời gian sau, Trình Viên nói, Tĩnh vương gia cưới ôm cầm ở ỷ thúy lâu, đáy mắt có chút tiếc nuối nhưng cũng thật cao hứng, nói Tĩnh vương gia rốt cuộc nghĩ thông suốt.

Đối với việc Tĩnh vương gia thành thân, Dương Tiêu Vân cũng cao hứng, hắn chấm dứt việc trầm mê không tỉnh với Mục Nhiên, cũng là chấm dứt niệm tưởng của Trình Viên.

Tâm tư của Trình Viên đối với Tĩnh vương gia, Dương Tiêu Vân xem như hiểu rõ. Hắn cũng biết Trình Viên ý nguyện tới đánh giặc có một nửa nguyên nhân là vì Tĩnh vương gia, muốn có một thân phận xứng với hắn.

Lại đến hôm sau, nghe nói Tĩnh vương gia có thế tử, Trình Viên thật vui mừng, cả ngày ở Dương Tiêu Vân bên lỗ tai nói, không biết tiểu thê tử trông như thế nào, có thể hay không cùng Vương gia giống nhau tính tình nhu mềm, như vậy thật đúng là không tốt.

Qua một năm rưỡi, Trình Viên biết Vương phi của Tĩnh vương gia đã chết, thiếu chút nữa si ngốc. Nếu không phải Dương Tiêu Vân trăm phương nghìn kế trăn trở, Trình Viên nhất định từ bỏ tất cả để hồi kinh.

Chiến sự đánh tới năm thứ ba, hoàng đế lại phái Mục Nhiên tới.

Lần này Mục Nhiên và Dương Tiêu Vân gặp lại cảm giác không giống lúc trước. Dương Tiêu Vân nghĩ tới lời Trình Viên từng nói với mình, nửa năm trước, Mục Nhiên ở Tây Nam không biết phát điên cái gì, bắt đầu viết thư cho Tĩnh vương gia, đáng tiếc Tĩnh vương gia cái gì cũng không thèm nhìn tới, đem đi thiêu.

Lúc ấy Trình Viên nói hắn thay Vương gia cao hứng cực kì.

Dương Tiêu Vân cũng phát hiện Mục Nhiên quả thực mỗi ngày đều ở viết thư, bất quá nghĩ rằng Mục Nhiên làm bộ si ngốc.

Thẳng đến sau này, một sự kiện phát sinh khiến Dương Tiêu Vân phát hiện Mục Nhiên thật sự là si ngốc.

Trình Viên liên tiếp mấy tháng không nhận được tin của Tĩnh vương gia, cảm thấy bất an.

Có một ngày, binh lính tới trình báo Trình phó tướng cùng Mục tướng quân đánh nhau. Dương Tiêu Vân chạy nhanh đến vừa lúc dở khóc dở cười thấy hai người đang đoạt nhau một phong thư.

Nháo loạn một hồi, Dương Tiêu Vân phát hiện tin kia là gửi cho Trình Viên, mà mấy tháng trước Trình Viên từng cho Mục Nhiên xem, nói là Tĩnh vương gia viết cho hắn.

Dương Tiêu Vân thử mấy phen, phát phát hiện chỉ cần không đề cập tới Tĩnh vương gia, Mục Nhiên vẫn bình thường, cũng không có đưa thượng thư lên hoàng đế nói về điều này.

Trình Viên rất bất mãn cách Dương Tiêu Vân xử lý chuyện, Tĩnh vương gia viết tin cho hắn, dựa vào cái gì mà cho Mục Nhiên nhìn.

Dương Tiêu Vân khuyên hắn, dù sao thư Mục Nhiên viết cho Tĩnh vương gia, Tĩnh vương gia cũng sẽ không xem, cho Mục Nhiên xem một chút cũng không sao. Hiện tại chiến sự căng thẳng, chờ đến khi đánh xong Dương Tiêu Vân cũng không quản Mục Nhiên si ngốc.

Trình Viên nghĩ nghĩ, lấy đại cục làm trọng, tâm can bất bình đành chấp nhận.

Dương Tiêu Vân ở trong lòng nghĩ, trước kia là Tĩnh vương gia quấn lấy Mục tướng quân, hiện giờ là Mục tướng quân quấn lấy Tĩnh vương gia, thế sự thay phiên luân chuyển cũng không phải là không tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.