Lúc Lạc Vu Sơn quay về thì thấy Thôi Tử Tử đỏ mặt ngượng ngùng ngồi đối diện anh hai nhà mình, tên nhóc còn thẹn thùng cúi đầu chà xát 2 tay kẹp giữa đầu gối.
Lạc Xuất Vân lúng túng nhìn em trai nhỏ, anh không hiểu tại sao sau sự cố áo ngực Thôi Tử Tử cứ bày ra bộ dáng này…
Lạc Vu Sơn nghiến răng nghiến lợi gần như rít lên: “Thôi Tử Tử…… cậu làm gì anh hai của tôi vậy hả?!”
Thôi Tử Tử hoảng sợ, âm thanh run rẩy như sắp khóc đến nơi, nức nở nói: “Người ta, người ta nào có cố ý để anh Vân nhìn thấy áo nhỏ đâu….”
Lạc Xuất Vân: “……”
Lạc Vu Sơn: “Đừng cản em! Em muốn giết nó! Em phải giết cậu ta!!”
Bà Thôi dán một tờ giấy ghi chú trên tủ lạnh, Lạc Xuất Vân nhìn kỹ thì thấy chữ “Vất vả cho Xuất Vân rồi” kèm theo mặt cười nhỏ cạnh đó.
Mấy năm gần đây ông Thôi thường ở nước ngoài, nhà cửa chỉ có mình bà Thôi trông nom. Thỉnh thoảng phải tăng ca không kịp về nhà nấu cơm thì sẽ nhờ vả Lạc Xuất Vân qua giúp, thuận tiện để 2 anh em gặp nhau luôn.
Nhà họ Thôi rất hào phóng, mỗi lần Lạc Xuất Vân tới đều nhận được một khoản tiền tương đương với việc chăm sóc em trai anh, cũng như chăm sóc cả anh.
Nhưng số tiền đó Lạc Xuất Vân không dùng, gửi hết vào thẻ tiết kiệm cho em trai.
Anh đang nấu nướng giữa chừng thì thấy Thôi Tử Tử ngó nửa thân mình vào.
Cậu nhóc thay bỏ đồng phục ở trường rồi ăn mặc khác hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/250531/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.