Tiền lương tiệm làm tóc không cao, 1 triệu 7 một tháng rất eo hẹp. Mà Lạc Xuất Vân tuyệt đối không thể động đến hơn 700 triệu kia, phải giữ lại để sau này tiêu cho Lạc Vu Sơn. Sống trong xã hội tiền là hơn cả này, nhỡ đâu xảy ra chuyện 700 triệu cũng không giải quyết được thì không biết phải xoay xở thế nào.
Hiện tại anh bảo vệ đứa nhỏ kia chặt chẽ vô cùng, người của tổ dân phố thi thoảng tạt qua nói bóng gió đều bị anh cứng rắn mời về. Nếu không phải do chưa đủ tuổi thì anh đã sớm bán căn nhà đi rồi, đưa em trai đến sống ở một nơi chỉ có 2 người họ, để xem ai có thể cướp Lạc Vu Sơn đi.
Tiêu Sương Thiên biết tình hình hiện tại của anh thì cũng thuyết phục không ít: “Em trai nhóc còn nhỏ nên có lẽ sẽ không bị đưa đến cô nhi viện đâu. Bây giờ rất nhiều gia đình có nhu cầu nhận nuôi, ủy ban khu phố của nhóc chắc chắn sẽ tìm thấy một nơi tốt, đáp ứng mọi phương diện về kinh tế và môi trường không kém nhóc hiện tại. Chính nhóc cũng thoải mái hơn nhiều, tội gì phải làm khổ bản thân như vậy.”
Lạc Xuất Vân đang cắt mái của tóc giả, thấp giọng nói: “Em không yên tâm, em trai em từ nhỏ chưa bao giờ rời xa em. Anh à, em biết bây giờ có nhiều người tốt nhưng trái tim cách một lớp da, suy cho cùng cũng không phải ruột thịt, chăc chắn sẽ có phân biệt.” Dừng một chút, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Sương Thiên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tua-nhu-tinh-yeu/250525/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.