"Giám đốc Triệu, mày kêu tao tìm giáo viên dạy kèn harmonica tao tìm cho rồi đó, theo mày nói thì không nổi lắm, nhưng trình độ chuyện nghiệp thì là số 1."
Triệu Ý cầm di động, ngồi ghế văn phòng, trong tay bưng tách trà còn bốc hơi nóng, tỏa mùi hương hoa cúc thoang thoảng.
"Ngon, tìm thời gian đưa người ta tới đây, càng nhanh càng tốt."
Phía bên kia An Thịnh im re, ho một tiếng: "Tao muốn nói cái đó với mày đấy, người ta không chịu tới cái chỗ khỉ do cò gáy đó."
Triệu Ý khẽ cười: "Chừng đó tiền còn không đủ à?"
An Thịnh nói: "Cức chó, mày biết tao mở giá bao nhiêu cho mày không? Ba mươi vạn một tháng, giá cao nhất luôn đấy."
Triệu Ý nhấp miếng trà hoa cúc nóng hổi, thoải mái thở một hơi: "Vậy thêm mười vạn nữa coi thế nào."
"Hừ, đây không phải vấn đề về lương, mày cho nhiều thì người ta cũng không chịu tới đâu. Vợ con đều ở thành phố A cả..."
"Vậy thì tìm người khác." Triệu Ý cắt ngang: "Không phải gã thì có được không?"
"Không phải là không được...Triệu Ý, giáo viên dạy kèn harmonica, mày tìm cho ai vậy?"
"Có đứa nhỏ ở đây, là học sinh."
An Thịnh phía bên kia bắt đầu cười: "Haiz, chỗ đó cũng là học sinh bình thường, sao mày hao tâm tốn sức đi tìm giáo viên giỏi cho nó vậy? Mày đừng lừa tao, mày đang cho rằng mình là nhà từ thiện đó à?"
Triệu Ý đã muốn tắt điện thoại, hồi trước không biết là An Thịnh lại thích nói nhiều như thế.
"Tao nhiều tiền, tự nguyện tiêu cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778700/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.