Trần Diệu thoáng sửng sốt, cười khan hai tiếng rồi nói: "Ha ha ha, anh Sơn nói gì vậy, thích ai cơ?"
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu ta giả vờ giả vịt.
"Anh nói ai em còn không rõ sao?"
Trần Diệu không cười nữa: "Em chỉ nhìn nhiều một chút mà người ta đã ghét em rồi."
Kỷ Sơn Thanh hỏi: "Người ta có nói là ghét em không?"
Trần Diệu lắc đầu: "Mấy cô trong thị trấn ấy."
Cô ở đây chưa bao lâu, lại còn là một cô gái rất tốt, sao mà đã chà đạp cậu ta rồi?
Không đáng.
"Trần Diệu, năm nay cậu hai sáu nhỉ?"
"Vâng, hai sáu."
Kỷ Sơn Thanh nói: "Cậu là người đầu tiên theo anh đến đây. Lúc vừa tới chỉ mới hai mươi mốt, vừa tốt nghiệp còn ngơ ngác bao nhiêu. DDã nhiều năm trôi qua, chưa gì đã hai mươi sáu, là đàn ông rồi."
Trần Diệu không nói gì, không đoán được ý của Kỷ sơn Thanh.
Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn cậu: "Muốn cưới vợ chưa?"
Trần Diệu ngơ ngẩn cả người.
Cưới vợ? Cậu chưa từng nghĩ tới, cậu đợi ở đây năm năm, chưa từng nghĩ chuyện chuyện đi hay tìm cô gái nào ở đây để thành gia lập thất.
Cậu có tình cảm với nơi này nhưng không có cảm giác thân thuộc.
Cậu ta thật thà lắc đầu nói: "Chưa từng nghĩ anh ạ."
Kỷ Sơn Thanh rút điếu thuốc trong túi, cúi đầu lạnh nhạt nói: "Hai mươi sáu tuổi, nên lấy vợ rồi."
"Anh Sơn." Trần Diệu đứng thẳng người, cả người cứng lại: "Anh nói vậy là ý gì?"
"Năm năm rồi Diệu à, cậu đã từng là một cậu bé trở thành người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778699/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.