Triệu Ý nằm chết trong phòng Kỷ Sơn Thanh cả đêm mới ra ngoài.
Quần áo cậu hơi nhăn, môi hơi sưng, trong đôi mắt còn long lanh nước như một tầng sương mù mông lung, tóc rối bù xù, mặt mũi còn hơi hốt hoảng.
Chẳng khác nào con mèo bự ngơ ngơ ngác ngác.
Cậu vào phòng, ngồi trên giường một lát, bỗng chốc nằm ịch xuống giường, giơ tay che mắt mình đi, thầm mắng một tiếng.
Ngại quá.
Trong đầu toàn là hình ảnh Kỷ Sơn Thanh dựa vào mà hôn cậu.
Vào ngực, vào bụng dưới, quỳ xuống trước mặt cậu, nằm sấp trên người cậu.
Tóc của anh quá ngắn nên Triệu Ý không tóm được thế là đẩy anh đi, nhưng cũng không phải muốn đẩy anh ra thật.
Kích thích muốn phát điên, sướng đến rớt nước mắt.
Mất mặt quá!
Khi lên giường không ai có thể cho cậu khoái cảm như vậy. Cậu chỉ còn thấy Kỷ Sơn Thanh quỳ trước mặt mình, liếm môi mình, phun nuốt cậu thôi là cả người cậu đã run bần bật.
Cả tâm lý và sinh lý.
Sướng quá, xấu hổ quá.
Đây là lần đầu tiên, sao Triệu Ý cậu mới chịu được năm phút đã bắn rồi?
Kỷ Sơn Thanh ngẩng đầu lau miệng còn cười với cậu, Triệu Ý cảm thấy tủi thân, nóng hết cả mặt, mẹ nó muốn đánh người quá.
Nhưng cả người cậu như nhũn ra, ngay cả sức để đá Kỷ Sơn Thanh cũng không còn.
Sau đó chạy đi mất.
Tên chó chết Kỷ Sơn Thanh, mẹ nó ghét quá đi mất!
Nghĩ đi nghĩ lại, thế mà lại có cảm giác.
Một tay Triệu Ý che mặt, tay kia sờ quần mình.
Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778696/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.